https://truyensachay.com

1001 Đêm Tân Hôn full

CHƯƠNG 85 TRẢ CHÂU THỤY LẠI CHO TÔI

Trước Sau

đầu dòng

CHƯƠNG 85 TRẢ CHÂU THỤY LẠI CHO TÔI

Kỷ Sênh bị hành hung rồi?

Lương Nặc mở to mắt, phát ra một tiếng kêu sợ hãi như vừa phát hiện một điều bất ngờ khủng khiếp.

“Cậu gọi cách gì đấy?” Liễu Tiêu Hàn hỏi.

Lương Nặc biết chắn chắn Kỷ Sênh không muốn hai người họ lo lắng, cô liền nhìn Liễu Tiêu Hàn lắc lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Không có gì, tớ vừa mở một liên kết trên mạng, đôt nhiên họ phát một bức tranh nhìn khủng bố, sợ chết khiếp.”

Nói xong cô ngước mắt quay ra nhìn Kỷ Sênh rồi bước xuống giường, đi thẳng ra cửa hàng thuốc mua một ít thuốc trị vết thương ngoài da.

Kỷ Sênh ngủ một mạch tới 5, 6 giờ chiều, Lương Nặc gọi giúp cô đồ ăn mang đến tận phòng, Kỷ Sênh sau khi ngủ dậy đi thẳng vào phòng tắm, nửa tiếng sau, người mang đồ ăn đến, Lương Nặc khẽ gõ cửa phòng tắm gọi vào:

“Kỷ Sênh, cậu không sao chứ? Đồ ăn tới rồi, cậu tắm xong chưa?”

“.....” có một sự trầm mặc không lâu, rồi Kỷ Sênh cười nói: “Tớ ra bây giờ đấy!”

“Không vội, cậu cứ tắm từ từ.”

Kỷ Sênh sau khi đi ra, trên môi vẫn nở nụ cười như thường nhật, vết hằn trên má vẫn còn, bên má kia cũng bị cô tự tát làm hằn tương tự, nhưng cả hai đều không thật rõ nét nữa.

Lương Nặc cũng vẫn giả vờ như không biết, nói vẻ bình thường: “Tớ vừa nãy không cẩn thận bị ngã, cậu xem đầu gối đỏ hết cả lên rồi.”

“Có sao không. ” Kỷ Sênh cúi xuống nhìn, nói: “Ai bảo cậu đi đường không nhìn đường cơ!”

“Cũng may lúc tớ đứng dậy thì nhìn thấy hiệu thuốc, tớ mua lấy hai hộp thuốc, chắc bôi vào rồi không sao đâu.”

Mắt Kỷ Sênh sáng lên: “Cũng đúng, loại thuốc đó có bao giờ mình chuẩn bị sẵn trong phòng đâu.”Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

Buổi tối thường thì không có tiết học, Lương Nặc bảo Kỷ Sênh ở phòng nghỉ ngơi, cô đi tới bệnh viện thăm Lương Vân, qua một thời gian điều trị, dưỡng bệnh thì tinh thần Lương Vân đã hồi phục hơn rất nhiều.

“Mẹ.” Lương Nặc nhìn thấy Lương phu nhân tay đang cầm một tời giấy, cô hỏi: “Mẹ đang cầm giấy gì đấy?”

Lương phu nhân vội vàng đem tờ giấy vò nát rồi vứt vào thùng rác, nói: “Không có gì, tờ rơi quảng cáo thôi.” Nói xong bà ta lại thở dài nhìn Lương Nặc: “Ầy, trước đây chị con đối xử với con như thế, nhưng không ngờ rằng, tới lúc nó gặp chuyện thì người đầu tiên ở bên cạnh nó lại là con.”

“Tất cả đều là quá khứ rồi mẹ ạ, cuộc sống của con bây giờ không phải cũng đang rất tốt à?”

Lương Nặc cầm lấy tay Lương phu nhân nhưng vẫn có chút ngại ngùng không thoải mái.

“Đợi lần này Vân nhi khỏe lại, mẹ sẽ thực hiện di chúc Cha con để lại, đêm cổ phần chia đều cho hai chị em, sau này hai đứa cũng phải cẩn thận với chú Hai, con người đó quả thật không đơn giản, đến hạnh phúc của cháu gái ruột của mình mà cũng không màng đến....”

“Châu Thụy cũng không được coi là hạnh phúc của chị.” Lương Nặc thẳng thắn cương quyết nói: “Sau này chị gái con nhất định sẽ gặp được người tốt hơn thế.”

“Châu Thụy....”

Đúng lúc này trong phòng bênh truyền ra một tiếng gọi thất thanh, Lương phu nhân và Lương Nặc vội vàng đẩy cửa chạy vào, nhìn thấy Lương Vân đang đứng trong phòng, hai mắt thất thần nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Lương Nặc thì khóc lóc: “Nặc Nặc, là lỗi của chị, là chị sai rồi....xin em hãy trả Châu Thụy lại cho chị có được không?”

Vừa nói Lương Vân vừa quỳ rụp xuống đất trước mặt Lương Nặc.

Lương Nặc biết giờ có nói gì với cô ấy cũng không tác dụng, cuối cùng đồng ý sẽ nghĩ cách để Châu Thụy tới gặp Lương Vân, Lương Vân giục cô mãi không thôi, cô đành cầm điện thoại gọi cho Châu Thụy. Cô không nói Lương Vân đòi gặp anh ta, chỉ nói bản thân cô đang ở bệnh viện, có chút chuyện muốn gặp anh ta.

Rất nhanh sau đó Châu Thụy đã có mặt, mặc một bộ đồ thể thao màu xám, nét mặt có vẻ vui, khóe môi còn nở khẽ một nụ cười.

“Có chuyện gì vậy? Em bị thương chỗ nào?” Vừa nhìn thấy Lương Nặc anh ta hỏi dồn dập.

Lương Nặc chỉ lên tầng trên, nói với giọng không mấy hài lòng về anh ta: “Chị tôi xảy thai rồi, chị ấy rất muốn gặp anh.”

“Lương Vân?” Châu Thụy hỏi ngược lại, nói: “Tất cả mọi chuyện cô ta làm anh đều biết cả rồi, cô ta nói em ăn cắp tác phẩm, hại em lâm thân vào cảnh như bây giờ ...lại còn hại hai ta phân cách, em từ bao giờ học được cách lấy ân báo oán đấy?”

Lương Nặc nheo mày nhìn anh ta: “Chị ấy càng nhằm vào tôi thì điều đó càng chứng tỏ tình cảm chị ấy dành cho anh.”

“Ha ha.” Châu Thụy cười lạnh lùng, cũng không phản ứng rõ ràng, nói chuyển chủ đều câu chuyện: “Hình như em cũng không bị thương gì đúng không? Ăn đêm không? Anh đưa em đi ra ngoài ăn, trước đây em rất thích anh đưa đi ăn đêm mà!”

“Anh đã đến đến đây rồi, vẫn còn không đi gặp chị ấy?!” Lương Nặc tức giận nói, hai mắt trừng trừng nhìn anh ta.

“Có gì để mà gặp chứ? Dù sao cũng ly hôn rồi, à đúng rồi, em khuyên cô ta ngoan ngoãn ký vào đơn ly hôn, tự nguyện đến với nhau, không hợp thì tự nguyện buôn tha nhau, bằng không....anh sẽ làm chô cô ta thân bại danh liệt đấy.”

“Anh.....”

Lương Nặc tức giận nhưng cố kìm lại, hai chị em cô sao lại gặp phải một tên cặn bã thế này không biết! Trước đây vì hắn mà không thèm nhìn mặt nhau, đúng là mù quáng quá.

Châu Thụy nhìn khuôn mặt tức giận mà không làm được gì của Lương Nặc, cười: “Nặc Nặc, chồng em....có phải sắp chết rồi không? Anh ta dù gì cũng chưa ép Châu gia tới con đường chết....Nặc Nặc, hay là chúng ta thử tình yêu ngoài hôn nhân xem thế nào? Yêu em hai năm, sau đó được trở về thời kỳ tự do ong bướm anh mới thấy những ngày tháng trước thật là khổ cực quá thể.”

Lương Nặc giơ tay lên định tát cho tên cặn bã này một cái nhưng hắn ta nhanh chóng né được, mở mồm nói: “Xem bộ dạng em hình như không muốn rồi, thôi thì bỏ đi, dù gì thì chồng em vẫn lù lù ở đấy, anh cũng vẫn sợ lắm.” Nói xong, hắn ta quay người bước đi.

Lương Nặc cắn môi, giơ bàn tay lên vẫy chào anh ta, mồm lẩm bẩm: “ Nguyền anh ra đường bị xe cán, ăn cơm thì sặc nước bọt mà chết, gãy đầu gãy chân gãy luôn cả cái đó...!”

Nói xong cô vừa quay người thì bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng của Lương Vân.Lương Nặc không biết Lương Vân đứng ở đầu cầu thang từ khi nào. Lương Vân đã chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi, bao gồm cả những lời Châu Thụy nói, sắc mặt Lương Nặc có chút biến đổi, vội vàng chạy tới đỡ cô ta lên: “Chị, sao chị lại xuống đây làm gì?”

Lương Vân nhìn như già đi mấy tuổi, nhìn thẳng vào Lương Nặc.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thíchđọctruyện.com

“Nặc Nặc, trước đây là do chị sai rồi, em có đồng ý tha thứ cho chị không?”

Lương Nặc vỗ nhẹ tay vào vai cô ta an ủi: “ Đều là quá khứ rồi, tất cả em đều quên cả rồi.”

Ánh mắt Lương Vân trùng xuống: “Là chị bị tình yêu và lòng đố kỵ làm cho mờ mắt, thành ra làm bao nhiêu chuyện ghê tởm đó....mấy ngày trước chị mới biết Ngô Mộng Dao nhảy lầu rồi, em nói xem....nếu như chị cũng nhảy lầu, có phải như vậy thì em sẽ tha thứ cho chị không?”

Lương Nặc nghe thấy vậy sợ run người: “Chị không được nói những lời như thế! Chị, chị mãi mãi là chị gái em, cha...nếu cha vẫn còn, nhất định ông ấy cũng hi vọng chị em mình sống hòa bình, vui vẻ bên nhau.”

“Cha, Cha...” Lương Vân nói lí nhí, rồi hai mắt sáng lên như nghĩ ra điều gì đó, nói: “Ngày mai chúng ta đem cổ phần của tập đoàn Bác Thụy chia rõ ràng ra, chú Hai nắm giữ tập đoàn lâu quá rồi.”

Lương Nặc tự nhiên cảm thấy sự bình tĩnh bất thường này của Lương Vân có chút gì đó là lạ, trong lòng có chút nghi ngờ.

Ngày hôm sau, dưới sự yêu cầu dứt khoát của Lương Vân và sự kiên quyết của Lương phu nhân, cổ phần của tập đoàn được chia rõ ràng, Lương Nặc có số cổ phần của cha cô để lại cùng với số cổ phần trước đó, bây giờ tổng số cổ phần cô nắm giữ là 34%, Lương Vân là 29%, Lương Bác Sinh chỉ có 15%.

Sau khi phân rạch ròi, Lương Bác Sinh nhìn Lương Vân và Lương Nặc với ánh mắt đầy hận thù, nhưng nhanh chóng giả bộ: “Nặc Nặc, bây giờ cháu là cổ đông lớn nhất của Bác Thụy rồi, làm gì cũng phải đặt lợi ích của tập đoàn lên hàng đầu. Gần đây chú biết, tập đoàn Bắc Minh Dục sẽ hợp tác với chính phủ về một dự án của thành phố Trung Thành, hay là...cháu giúp chú Hai giành lấy dự án đó?”

CHƯƠNG 85 : GIÚP ĐỠ
Tôi đành phải nhìn anh ta, gã này, anh xuất thân là diễn viên sao ? Đúng là nói khóc là khóc, nói cười là cười được, khả năng diễn xuất quá xuất sắc, điều này làm tôi nghĩ tới câu nói : Cuộc đời là trò chơi, nên phải dựa vào kỹ năng diễn xuất mới có thể sống tốt.
" Được rồi, tùy anh thôi, tối nay tôi ở tạm đây, sau đó tôi sẽ đi, anh mau xa tôi ra tí, đừng quấy rối tôi nữa." Tôi nóng tính nói.
Dạ Thiên Kỳ liền vội giơ hai ngón tay : " Được rồi được rồi, tối nay nhất định phải xõa cho vui, anh sẽ làm cho em phải nhớ đến anh suốt đời."
Tôi cụp đôi mắt mình xuống, tôi có thể nhớ đến anh suốt đời sao ?
Tôi chắc chắn sẽ quên anh cả đời này chẳng bao giờ nghĩ tới thì có.
Tay này giống như là một hồn ma vậy, làm cho tôi chẳng thoát ra được.
Chẳng còn cách nào, tôi đành phải đi cùng anh ta cả đêm nay rồi.Tôi đành chịu đựng vậy!
Nơi đây đến quá nửa đều biết đến Dạ Thiên Kỳ, bọn họ luôn đưa ánh mắt nửa như có ý nửa như chẳng quan tâm về phía tôi, và tôi cứ như thế, lại trở thành con khỉ trong vườn thú rồi, những điều này đều do đặc ân của Dạ Thiên Kỳ đem tới đây mà.
Hai chúng tôi buớc tới bàn đồ ăn cách đó khoảng hơn chục mét, trên mặt bàn bày toàn những món ăn điểm tâm hấp dẫn, dạ dày tôi bỗng trào lên một cảm giác như ợ chua, bởi vì bụng tôi hôm nay không được tốt, cả ngày chẳng ăn được thứ gì gọi là ngon miệng, bây giờ lại có cảm giác hơi đói.
Dạ Thiên Kỳ lấy một chiếc đĩa đưa cho tôi, nói : " Đã đến rồi, hãy ăn chút gì đi.Nào, em ăn gì nào ? Để anh gắp cho em."
Tôi nhìn anh ta mặc trên mình bộ Âu phục, cách ăn mặc của anh ta chẳng đâu vào đâu, bất luận là đồng hồ đeo trên tay hay là những chiếc cúc áo, đều như là hàng fake vậy, nhìn lôi thôi lếch thếch. Sao nói cũng là một thiếu gia có tiếng, mà ngoài cái mặt dày ra thì đến một tí cách ăn mặc cũng không biết vậy.
Nếu chỉ là nghe những lời anh ta nói, thì tôi sẽ nghĩ anh ta là cậu ấm của một nhà đại gia đối diện nhà tôi hồi nhỏ, được cưng chiều, học hành kem cỏi, chưa qua nổi cấp ba, lông ba lông bông. Kiểu người như thế, giống như Tây Môn Khánh thời xưa vậy.
Ôi, tôi đang tức giận thật rồi, tôi đang so sánh lấy ví dụ về cái gì vậy, anh ta là Tây Môn Khánh, vậy chẳng phải tôi là Phạm Kim Liên sao?
Tôi bị thằng cha này làm cho tức chết rồi, đầu óc cứ như đang bị điên loạn vậy.
Tôi thực sự rất muốn tự cho mình mấy cái bạt tai.
Tôi đang bối rối trong lòng, một cô gái trẻ chạy về phía tôi và Dạ Thiên Kỳ, mắt cô ấy sáng lên như sao nhìn về phía Dạ Thiên Kỳ :"Dạ Thiếu Gia, anh đến rồi à ? Mong anh giúp tôi một việc được không ? Cả chị gái đây nữa. "
Cô ta chỉ về phía tôi đang ăn bánh gato.
Tôi nghi hoặc chớp chớp mắt, thần người ra, việc gì thế nhỉ ?
Cô gái này hình như là trợ lý trong buổi tiệc đêm nay, tôi nhìn thấy tấm thiếp cài trên ngực của cô ấy.
Cô gái nhìn thân hình cao hơn một mét tám của Dạ Thiên Kỳ từ đầu đến chân, cô ta đặt hai tay trước ngực, thành thật nói : " Dạ Thiếu Gia, anh nhất định phải giúp tôi việc này, anh có thể cùng cô gái đây, tạm thời làm người mẫu cho chúng tôi một lúc được không?"
Dạ Thiên Kỳ bất ngờ sững người một lúc : " Người mẫu tạm thời ?"
" Dạ, vâng ạ, là một buổi đấu giá từ thiện, về đồ trang sức, ban đầu cũng có mời hai người mẫu tới, nhưng trên đường gặp phải sự cố, nên không thể đến kịp rồi." Cô trợ lý vừa rầu rĩ vừa nói.
" Vì thế tôi phải vội đi tìm, không ngờ vừa bước ra đã nhìn thấy anh và cô gái đây, hai anh chị đúng là quá hợp rồi, hãy giúp tôi việc này đi ! " Cô trợ lý đặt tay lên ngực nói, vẻ mặt vô cùng kính cẩn.
" Tôi không có hứng thú với việc này," Tôi lạnh lùng nói.Tôi đã nếm đủ những việc linh tinh rồi, đang nghĩ phải làm thể nào để thoát thân đây, làm gì có thời gian mà làm người mẫu triển lãm nữa ? Đặc biệt là lại phải cùng cái tên Dạ Thiên Kỳ đáng ghét kia ?
Bây giờ tôi mới biết, buổi dạ hội của giới thượng lưu đêm nay, lại còn có cả chương trình từ thiện, hừ, những người làm việc này hình như rất có lòng nhân ái.
Trên vô tuyến tôi cũng thấy không ít chương trình đấu giá, không phải bình thường, là đấu giá về đồ cổ hay gì đó ?
Nghe xong tôi nói, cô trợ lý chắp hai tay, kính cẩn nhìn về phía tôi và Dạ Thiên Kỳ, " Dạ Thiếu Gia, chị gái, tình thế này như cứu hỏa vậy, đây là buổi lễ về từ thiện, hãy giúp chúng tôi đi!"
Lúc này Dạ Thiên Kỳ khẽ mỉm cười, đôi mắt hiện lên một đường sáng tỏ vẻ có hứng thú nhìn về phía cô trợ lý, cười nói : " Được, chúng tôi sẽ giúp."
" Vậy thì tốt quá, Dạ Thiếu Gia, anh đẹp trai như thế, đây đúng là một người mẫu trời sinh rồi! Còn chị gái đây, tôi vừa nhìn một lần, thấy cả hội trường đều là người đẹp, nhưng chị đây là người có khí chất hơn cả, thực sự tôi rất thích, rất hợp với những đồ trang sức của chúng tôi," Cô trợ lý dẻo miệng nói," Vậy chị gái xinh đẹp đây chị cũng đồng ý giúp chúng tôi nhé...."
" Tôi không muốn!" Tôi muốn đi khỏi đây, nhưng bị Dạ Thiên Kỳ giơ cánh tay ra khoác vào cổ tôi, " Nhụy Nhụy, chỉ là giúp họ một chút thôi mà!"
" Đúng, đúng, chị à, chị đi cùng Dạ Thiếu Gia đây quả thực rất là hợp đấy, chỉ giúp chúng tôi một lát thôi được không, vốn dĩ chúng tôi đã sắp xếp hai người mẫu nam nữ rồi, nhưng do sự cố mà họ không thể tới được, giúp chúng tôi, cũng chính là làm một việc từ thiện mà ? Rất đơn giản thôi, chị và Dạ Thiếu Gia thông minh như thế, nhất định sẽ biểu diễn một cách hoàn hảo thôi." Cô trợ lý vội kính cẩn nói.
" Nói như vậy, nếu tôi nói không làm người mẫu cho các cô, tức là tôi không làm việc thiện đúng không ? Lần này các cô làm tôi mệt ngất đến nơi rồi đấy ?" Tôi hơi nhăn mặt.
Dạ Thiên Kỳ không ngừng cười :" Nhận lời giúp họ đi! Nhụy Nhụy."
Tôi lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Kỳ :" Tôi khuyên anh đừng gọi tôi Nhụy Nhụy một cách thân thiết như thế, anh gọi kiểu đó, có tin tôi tức giận rạch cái mồm anh ra không ?"
Dạ Thiên Kỳ vội bịt miệng lại.
Xem ra anh ta tin con người vô tình như tôi đã nói là làm.
" Chị à, chị xinh đẹp như thế, tấm lòng nhất định cũng rất tốt. Chỉ giúp chúng tôi một lát thôi, nếu không, tôi sẽ bị đuổi việc mất." Cô gái trợ lý không ngừng chắp tay nói với tôi.
Tôi đã nói rồi, con người tôi chỉ nghe những lời mềm dẻo, chứ không thích kiểu cục mịch, cô ta nói ngọt như vậy, tôi cũng đành phải....đồng ý thôi.
Được rồi, đã nhịn đến nước này rồi, thì tiếp tục nhịn thêm một chút nữa đi.
" Được rồi, cô cũng đã nói, là cống hiến cho sự nghiệp từ thiện." Tôi cong miệng nói, sau đó nhìn vào gương mặt đang cười như hoa của cô trợ lý, " Chúng tôi phải làm gì ?"
Cô trợ lý vội làm động tác mời tôi và Dạ Thiên Kỳ : " Dạ Thiếu Gia và chị, hãy đi theo tôi! "
Dạ Thiên Kỳ cũng làm động tác mời tôi : " Mời."
Tôi lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Kỳ, quay người đi theo sau cô trợ lý.
Trên con tàu này sắp xếp một sân khấu to rộng đầy màu sắc, như chuẩn bị cho một buổi biểu diễn, tôi và Dạ Thiên Kỳ đi theo cô trợ lý vào phía sau sân khấu.
...... ......
Sau sân khấu
Sự có mặt của Dạ Thiên Kỳ làm cho những cô diễn viên, người mẫu xinh đẹp đều sáng mặt, ai cũng đưa anh mắt hâm mộ của mình hướng về Dạ Thiên Kỳ, thậm chí khi thay áo cũng cố ý đứng trước mặt Dạ Thiên Kỳ thay.
Thật là không ngờ, Dạ Thiếu Gia trong lòng bọn họ lại cũng tham gia triển lãm lần này, điều này làm những cô gái ở đây đều cảm thấy rất hưng phấn.
Nếu Dạ Thiên Kỳ có thể để ý đến bọn họ......
Thì những cô gái này trong lòng phải vui như mở hội.
Tôi nhìn những đôi mắt như mắt mèo của những cô gái ở đây, thực sự cảm thấy, hình như tôi là một cái bóng đèn dư thừa ở đây.
Điều kỳ lạ ở đây là, Dạ Thiên Kỳ chẳng thèm để ý chút nào tới những cô gái xinh đẹp đó, anh ta chỉ quân tâm tận tình với tôi, anh ta càng nhiệt tình quan tâm bao nhiêu, thì tôi càng cảm thấy khó chịu bấy nhiêu.
Thật là một câu cũng chẳng muốn mở mồm, bởi vì không nói, tôi dường như trở thành một mỹ nhân lạnh lùng như băng.
Lập tức có người õng ẹo đến chào Dạ Thiên Kỳ :" Dạ Thiếu Gia, sao hôm nay lại có mặt ở đây thế ? Bình thường muốn mời cũng chẳng thấy đâu mà ?"
Dạ Thiên Kỳ cười một cách mê hoặc : " Không phải cứu tình huống này như cứu hỏa sao? Nghe cô gái này nói, buổi từ thiện lần này cần một người mẫu không chuyên.Sao, tôi không đủ tư cách sao ?"
Mọi người ở đây lập tức cười lên :" Đâu có ? Dạ Thiếu Gia là người Long phượng mà, có Dạ Thiếu Gia làm đồng minh, buổi từ thiện lần này chắc chắn sẽ thành công rực rỡ."
alt
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc