https://truyensachay.com

Bác sĩ thiên tài

Chương 1000: Bà mày liều chết với mày

Trước Sau

đầu dòng

Non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình.

Nơi đây đúng là một nơi phong thủy bảo địa, cảnh tượng say đắm lòng người.

Ở bên hành lang của căn viện, có hai người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi đối diện với nhau.

Nếu như Lâm Hoán Khê mà trông thấy cảnh này, thì có lẽ nàng đã nổi giận lôi đình rồi. Bởi vì một trong hai người này chính là Hứa Đông Lâm, thằng Hàn đáng ghét đã cho nàng leo cây trong buổi họp báo.

"Anh cho rằng chúng ta làm vậy, thì có thể giữ được sự kiêu ngạo và lòng tự tôn hay sao?" Hứa Đông Lâm gương mặt xanh sạm lại nói với Lý Thừa Minh.

Vốn là hôm nay Hứa Đông Lâm đã chuẩn bị tham gia buổi họp báo tại Công hội Trung Y, nhưng Lý Thừa Minh đã nói với tài xế đưa thẳng Hứa Đông Lâm tới đây. Hiện giờ thời gian của buổi họp báo đã bị lỡ, Hứa Đông Lâm có chạy tới đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Nghĩ tới sự trả thù của Tần Lạc trong tương lai gần, càng làm cho Hứa Đông Lâm trở nên ức chế hơn.

"Anh cứ tưởng là đi xin lỗi thì mọi việc cũng giải quyết được hết hay sao? Người khác thì tôi không biết, chứ với Tần Lạc, thì nó không phải là một thằng quân tử."

"Đây vốn là một cuộc mua bán đổi trác." Hứa Đông Lâm nói: "Tôi chẳng cần quan tâm với việc có tha thứ hay không, tôi vốn đã tìm ra được cách giải quyết rồi, thế mà bây giờ anh lại làm cho tình hình càng trở nên phức tạp hơn."

"Tôi không bao giờ để anh đi cúi đầu chịu thua trước mấy thằng Tàu kia, tôi cũng không để anh đi bội tro trát trấu lên mặt mình. Anh không chỉ đại biểu cho riêng một mình anh, anh chịu thua trước hắn, chính là đã công nhận dân tộc Đại Hàn chúng ta cũng đã chịu thua trước hắn. Nó cũng đồng nghĩa với việc là tôi đã chịu thua trước hắn. Mà tôi thì không bao giờ chịu thua cả, bọn Tàu này không xứng đáng để tôi phải nhận thua."

Lý Thừa Minh là một người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo, không chỉ bản thân hắn kiêu ngạo, mà còn kiêu ngạo về tổ quốc đã sinh ra và nuôi dưỡng hắn nữa.

"Anh làm như vậy đúng là chẳng thông minh chút nào." Hứa Đông Lâm nói: "Chúng ta dĩ nhiên là phải giữ thể diện của mình, nhưng làm như vậy thì bọn họ sẽ càng tức giận hơn, bọn họ sẽ không bán Ất Can Giải Độc Vương sang Hàn Quốc nữa, vậy bệnh nhân tại Hàn sẽ ra sao? Lẽ nào cứ để họ chết hay sao?"

"Đó không phải là vấn đề mà tôi quan tâm." Lý Thừa Minh ích kỷ nói: "Anh là bác sĩ và đó mới là việc anh cần quan tâm."

"Đúng vậy, và tôi đã tìm ra cách giải quyết, thế mà anh lại làm hỏng bét hết."

"Cách của anh là hy sinh sự tôn nghiêm của cả dân tộc để đổi lấy sự đồng ý của bọn chúng. Tôi không đồng ý, những đồng bào trong dân tộc chúng ta chắc chắn cũng sẽ không đồng ý với anh."

"Anh quá ích kỷ."

"Đây là cái cớ để lý giải cho sự bất tài của anh hay sao?" Lý Thừa Minh cười nhạt nói: "Là một bác sĩ, anh nên cố gắng tìm ra phương thuốc để chữa trị cho bệnh nhân, thế mà anh lại phải đi lạy lục van xin người khác ban phước cho anh. Người ta làm được, tại sao anh lại không làm được?"

Hứa Đông Lâm nghẹn lời.

Những lời chỉ trích của Lý Thừa Minh tuy rất khó nghe nhưng nó lại là sự thật. Tại sao người Trung Quốc có thể tìm ra được, còn người Hàn thì lại không? Lẽ nào y học Hàn Quốc lại không bằng được Trung Quốc hay sao?

"Anh có nghĩ tới hậu quả của việc này nó sẽ ra sao không?" Hứa Đông Lâm nói.

"Thế anh có biết hậu quả của việc anh đứng ra xin lỗi bọn nó sẽ như thế nào không?" Lý Thừa Minh ngoan cố nói: "Anh cứ tưởng rằng mình vì bệnh nhân nên mới làm vậy, nhưng người ta có tin anh không? Bọn họ đều là người ngu, bọn họ không bao giờ suy nghĩ sâu xa như anh, bọn họ chỉ biết việc anh làm là gây tổn hại xấu cho tinh thần dân tộc. Chỉ cần một người ra chửi anh, thì lập tức sẽ có hàng triệu người đứng ra vùi anh dưới bãi nước bọt. Đến khi đó, anh sẽ là người có tội với đất nước rồi."

"Tôi biết sẽ có hậu quả như thế này." Hứa Đông Lâm nói: "Nhưng chỉ có tôi mới có thể hạ hỏa cơn giận của Tần Lạc mà thôi."

"Không, anh không bao giờ làm nổi việc đó đâu." Lý Thừa Minh phủ nhận nói: "Không có ai là có thể làm được việc đó cả, chỉ cần anh là người Hàn còn nó là người Trung Quốc, chỉ cần cuộc cạnh tranh này vẫn diễn ra âm ỉ. Thì chẳng có bất cứ ai là có thể hóa giải được cơn giận trong người của nó."

Hứa Đông Lâm nghe xong mà sững sờ nhìn gã công tử con nhà giàu này với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

"Tôi đã nói rồi. Anh không phải là bạn của tôi, nhưng chúng ta lại có chung một kẻ địch. Tôi không muốn mất anh." Lý Thừa Minh nói: "Còn đối với sự trả thù của Tần Lạc. Chúng ta hãy chung sức với nhau mà chống đỡ, sợ gì nó."

"Cảm ơn anh." Hứa Đông Lâm chua chát nói.

…………………………….

Hoàng Thiên Trọng hiện giờ ở bên Long Tức càng ngày càng trở nên khó chịu và chán nản.

Không phải chán nản nữa, mà là cực kỳ cực kỳ chán nản và khó chịu.

Nếu như không phải không có đường lui, thì có lẽ hắn đã bỏ của chạy lấy người từ lâu lắm rồi.

Hắn bắt đầu nghi ngờ kế hoạch có thể thực hiện được hay không, hắn bắt đầu nghi ngờ mình có thể nắm vững được cơ hội và Long Tức hay không. Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể làm được mỗi một việc, đó là chờ đợi. Chờ đợi trong sự đau khổ.

Các thành viên trong Long Tức đoàn kết với nhau, chơi với nhau, ăn với nhau, mỗi lần khi Hoàng Thiên Trọng tới gần là bọn họ đều tìm cớ lánh mặt. Thậm chí còn có người chẳng buồn lấy lý do gì, mà trực tiếp bỏ đi luôn khi thấy hắn tới gần, cứ như người ta coi hắn là không khí vậy.

Dĩ nhiên là hắn đúng là một người ngoài cuộc, bởi vì cho tới hiện giờ những mệnh lệnh mà hắn đưa ra, chưa có người nào lập tức chấp hành ngay cả.

Hắn đã từng nghĩ cách lôi kéo nhóm này để dìm hàng nhóm khác, nhưng lôi kéo ai mới được cơ chứ?

Tiểu Lý Thám Hoa ngoài miệng nói đội trưởng nói gì cũng được, nhưng chỉ được cái nói miệng thôi, chứ đã chấp hành mệnh lệnh bao giờ đâu. Hỏa Dược thì tính tình cương trực, động một cái thì thẳng như ruột ngựa, cứ như vỗ vào mặt người ta vậy. Chuột và Khỉ thì đều là do Quân Sư đưa vào trong Long Tức, nên trung thành tuyệt đối với Quân Sư, nên không thể lôi kéo nổi. Còn Ly thì lúc nào cũng coi hắn như cái gai trong mắt vậy.

Bản thân Hoàng Thiên Trọng thì ngày nào cũng vẫn duy trì đưa cơm tới cho Phó Phong Tuyết. Phó Phong Tuyết vẫn ăn uống đều đặn, nhưng tuyệt nhiên chẳng hề nói với Hoàng Thiên Trọng lấy một câu nào cả.

Nếu như có thể, Hoàng Thiên Trọng có lẽ chỉ muốn hét lên thật to: "Sao tôi lại đơn độc thế này!!!!!!"

Đúng vậy, hắn vô cùng đơn độc và lẽ loi, chẳng có bạn bè nào ở xung quanh, mỗi một người xung quanh hắn thậm chí lại còn coi hắn là đối thủ của mình nữa.

Cả ngày trời chả có việc gì làm, nên hắn chỉ có thể vào phòng tập điên cuồng tập luyện và phát tiết lên cơ bắp của mình. Thế nên chỉ trong một thời gian ngắn thân pháp của hắn cũng linh hoạt lên trông thấy. Tính ra thì đây cũng là một thu hoạch nhỏ của hắn khi tới Long Tức làm đội trưởng.

Lại một ngày như bao ngày khác, Hoàng Thiên Trọng đang luyện tập trong phòng, bỗng biên cánh cửa kêu lên ken két.

Hoàng Thiên Trọng ngước mặt lên nhìn, thì thấy Ly đi một đôi giày công chúa màu đen bước vào.

Ly không nói gì, hắn cũng không nói gì.

Hoàng Thiên Trọng đã thử lấy lòng của Ly, nhưng Ly lại thể hiện thái độ ra mặt.

alt
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc