https://truyensachay.com

Bác sĩ thiên tài

Chương 1036: Đến câu chào nhau cũng phải tiết kiệm

Trước Sau

đầu dòng

Đây là suy nghĩ của tất cả những người ngồi trên xe.

Thành thực mà nói thì ở Trung Quốc, những cuộc tranh đấu giữa người đứng thứ nhất và người đứng thứ hai là việc thường ngày ở huyện. Xung đột giữa Tần Lạc và Tiền Hoành Lượng cũng nằm trong dự đoán của mọi người.

Trước đó bọn họ cũng nghe nói bộ trưởng Thái và bộ trưởng Hoàng đã hục hặc với nhau ngay tại buổi họp hội nghị chỉ vì người được chọn vào vị trí trưởng đoàn đoàn đại biểu này, cuối cùng củng vẫn là thông qua bỏ phiếu và lựa chọn ra Tần Lạc.

Mặc dù nói rằng hai vị bộ trưởng tranh giành nhau vị trí trưởng đoàn đoàn đại biểu thì nghe có phần hơi quá, nhưng đối với trưởng đoàn và phó trưởng đoàn mà nói thì mâu thuẫn đã có từ trước rồi.

Hơn nữa, Tiền Hoành Lượng thân là một phó sở trưởng thường vụ của sở y tế, quyền cao chức trọng, cho dù có là Minh Hạo cũng khó mà chế ngự nổi ông ta, thì ông ta làm sao lại có thể bằng lòng bị một tên nhãi ranh không chức không quyền như Tần Lạc sai khiến được chứ?

Không thể không nói rằng, không ít người trong đoàn đại biểu vẫn có ý nghĩ được xem một vở kịch hay.

Dù thế nào thì bọn họ cũng không thể tưởng tượng được, một cậu thanh niên trẻ tuổi tính tình nho nhã, bất luận là nhìn thấy ai cũng nhếch môi cười, để lộ ra hai hàm răng trắng muốt như Tần Lạc lại có thể hung hãn, không nể mặt ai, cũng không cho người ta một con đường sống như thế, cứ thế mà cầm dao đâm thẳng vào người của người ta một cách trần trụi, căn bản là không hiểu được cách xử sự hay đường đi nước bước của những vị quan này. Nhưng không thể không nói rằng, cái cách tấn công thẳng thắn này có độ sát thương là vô cùng lớn.

Ít nhất thì một người có kinh nghiệm tranh đấu, có công dưỡng khí tương đối tốt là Tiền Hoành Lượng cũng có đôi chút không đỡ nổi những lời mỉa mai, đả kích hay dọa nạt của anh bạn này.

"Anh nói thế là thế nào? Tôi giở trò gì rồi? Tôi giở trò gì rồi? Họ Tần kia, hôm nay anh bắt buộc phải nói rõ cho mọi người nghe, nếu không thì anh sẽ không xong với tôi đâu ….. tôi khích tướng làm anh tức giận bao giờ? Tôi làm anh tức giận bao giờ? Tài xế, dừng xe lại. Lập tức dừng xe lại." Tiền Hoành Lượng đỏ mặt tía tai quát tháo ầm ĩ, điệu bộ như muốn xông vào quyết đấu một phen với Tần Lạc đến nơi.

Mấy thằng nhãi ranh kiểu thế này đúng là vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì hết, không cho nó một bài học thì nó lại cho rằng không ai trị được nó.

Chiếc xe bus sau khi chạy được một đoạn đường thì dừng lại ở trước cửa một cửa hàng.

Chiếc xe bus này là xe của sở y tế, tài xế cũng là người của sở y tế, vì vậy anh ta không thể không nghe mệnh lệnh của Tiền Hoành Lượng, bất kể mệnh lệnh này có hợp lý hay không.

Thấy tài xế nghe theo lời mình cho dừng xe lại, thì Tiền Hoành Lượng lại càng tỏ ra tự tin hơn. Ông ta sa sầm nét mặt xuống, nhìn chằm chằm vào Tần Lạc nói: "Họ Tần kia, hôm nay anh không nói cho rõ ra thì chiếc xe này ngày hôm nay sẽ không đi đâu hết …."

Tần Lạc nhìn Tiền Hoành Lượng với vẻ mất kiểm soát, tủm tỉm cưới nói: "Nếu phó trưởng đoàn đã nói không đi thì chúng ta không đi nữa. Bõ lỡ đại hội, thì cũng không biết ai sẽ phải gánh chịu trách nhiệm lần này đâu."

Theo đạo lý mà nói thì nếu trong đoàn có vấn đề gì xảy ra thì người đứng ra chịu trách nhiệm chắc chắn là trưởng đoàn.

Nhưng hắn không phải là quan cũng chẳng có chức gì, cùng lắm thì lần sau có hoạt động gì không dẫn theo hắn đi là cùng chứ gì? Chẳng có tổn thất gì to lớn cả.

Còn ông thì là quan viên cao cấp của quốc gia. Không những có tranh chấp gay gắt với lãnh đạo của mình, mà thậm chí còn làm trì hoãn luôn cả một đại hội cấp thế giới nữa, thì sự trừng phạt đối với ông ta sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Chưa nói đến việc ông ta còn là một quan viên lúc nào cũng muốn leo cao hơn nữa, nhưng nếu có chuyện như thế này xảy ra thì việc ông ta còn có thể ngồi ở cái chức phó sở trưởng thường vụ hay không cũng là cả một vấn đề rồi.

Quả nhiên, Tần Lạc vừa mới khích một câu thôi mà Tiền Hoành Lượng liền cảm thấy ong hết cả đầu, tim đập thình thịch, có cảm giác như không thở nổi vậy.

Ông ta cho rằng, Tần Lạc là một trưởng đoàn thì hắn ta nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để hoàn thành nhiệm vụ đưa đoàn qua bên đó của mình.

Ông ta bảo cho xe dừng lại là muốn ép tên nhãi này nói lời xin lỗi với mình ….. không xin lỗi thì không đi, không xin lỗi thì sẽ lỡ mất chuyến bay, không xin lỗi thì sẽ không đến được Las Vegas.

Nhưng không ngờ tên nhãi ranh này còn hiểm độc hơn, hắn căn bản là chẳng thèm để ý tới chuyện này, mà còn làm điệu bộ rằng ông không đi thì chúng tôi cũng không đi.

Bất kể cho hắn ta là vô tình hay cố ý thì ít nhất cũng đã hù cho mình một phen hú vía rồi.

"Tôi sẽ kiện anh. Tôi sẽ kiện anh." Tiền Hoành Lượng biết là trong tình huống thế này thì không có cách gì nói tiếp được, liền rút di động từ trong túi ra rồi bấm một loạt dãy số.

Một lát sau mới có người nghe, khuôn mặt Tiền Hoành Lượng lập tức trở nên nghiêm túc, nói với vẻ tôn kính: "Bộ trưởng Hoàng, tôi phải báo cáo lại với bộ trưởng một số tình hình."

Tiếp đó, ông ta liền che miệng lại rồi báo cáo một lượt tình hình xảy ra trên xe. Tất nhiên là ông ta sẽ nói thế nào để nghiêng về mình hơn một chút.

Ví dụ như ông ta nói rằng mình đã chủ động chào rồi mà bị đối phương coi đó là một lời khiêu khích vô lý, nào là đối phương công kích nhục mạ đồng chí lão thành, nào là không coi cái chức phó trưởng đoàn của ông ra gì, hơn nữa còn úp mở nói cho bộ trưởng Hoàng nghe câu nói "anh có muốn tranh cũng chẳng được, tôi nhường cho anh thì anh lại chẳng dám nhận …..Xem ra anh đúng là chẳng đủ tư cách để làm trưởng đoàn này thật" của Tần Lạc nữa.

Tên họ Tần nói thế nghĩa là sao? Hắn nói "có muốn tranh cũng chẳng được", nói thế không phải đang đánh vào mặt mình hay sao?

Quả thật, trong buổi họp hội nghị bộ trưởng ông không tranh được với Thái Công Dân ….. nhưng câu nói này có thể nói ra được từ miệng một tên nhãi ranh hay sao?

"Đưa điện thoại cho anh ta." Giọng nói của bộ trưởng Hoàng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nhưng với những gì mà Tiền Hoành Lượng biết về ông ta, thì ông ta đã nổi điên lên rồi.

Nếu không thì ông ta nhất định sẽ nói câu "đưa điện thoại cho trưởng đoàn Tần". Bây giờ ông ta không còn muốn xưng chức vụ của hắn ra nữa mà trực tiếp dùng "anh ta" để thay thế.

"Bộ trưởng Hoàng muốn nói chuyện với anh." Khi Tiền Hoành Lượng đưa điện thoại cho Tần Lạc, thì trên mặt lộ rõ vẻ hả hê, cuời trên nỗi đau của người khác.

Tần Lạc tiếp lấy điện thoại, hỏi với giọng sỗ sàng: "Alô, ai vậy?"

"Hoàng Cường? Hoàng Cường nào?" Tần Lạc đưa trả điện thoại lại cho Tiền Hoành Lượng, nói: "Ông ta có phải là tìm nhầm người rồi không?"

Hống hách, ngang ngược.

Và còn có một chút mặt dày, không biết xấu hổ là gì nữa.

Không chỉ có Tiền Hoành Lượng suýt chút nữa thì hộc máu mồm vì tức, mà đến cả những thành viên trong đoàn đại biểu ngồi trên xe cũng mặt tái xanh tái nhợt ra.

Tên ranh này, rốt cuộc là hắn ta muốn làm gì không biết? Đến cả điện thoại của bộ trưởng Hoàng mà hắn còn dám giở trò.

"Tần Lạc." Tiền Hoành Lượng căm phẫn hét lên. "Đây là bộ trưởng Hoàng của bộ y tế, ông ấy có một việc vô cùng quan trọng nói với anh. Thái độ của anh phải đúng mực một chút."

Mặc dù trên mặt Tiền Hoành Lượng tỏ rõ vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại vui như tết. "Cái đồ không biết sống chết là gì, xem lát nữa bộ trưởng Hoàng xử lý mày thế nào."

Tiền Hoành Lượng biết rằng chỉ cần mình và lãnh đạo có cùng chung một ý kiến thì tiền đồ của ông ta sẽ rất sáng lạng.

alt
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc