https://truyensachay.com

Bác sĩ thiên tài

Chương 358: Ngu thật và giả ngu

Trước Sau

đầu dòng

Ngôn Thừa Hoan trợn tròn mắt. Hắn ta thật sự không ngờ bản thân mình đã cố gắng ăn nói nhũn nhặn, nịnh nọt mà vẫn rơi vào hoàn cảnh như này.

Điều làm hắn ta càng không ngờ tới là gã thanh niên này lại có kiểu suy nghĩ rất quái dị. Cái gì gọi là may mắn của người xấu? Chẳng lẽ chính bản thân mình cũng là người xấu sao?

Hàng năm chính mình đã quyên góp không ít tiền bạc cho các tổi chức từ thiện. Mặc dù thu nhập của mình giảm bớt nhưng đó cũng chính là tâm ý của mình.

Sắc mặt Ngôn Thừa Hoan biến đổi bất thường nhưng hắn ta nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười nói: "Tôi nghĩ có nhiều bạn bè thì có nhiều đường đi hơn. Tần tiên sinh hẳn cũng không muốn làm việc gì cũng cứng nhắc như vậy. Hơn nữa tiên sinh vẫn còn bạn làm ăn ở bên Đài Loan này phải không? Hay là như này đi, Tần tiên sinh hãy cứ ra một điều kiện., chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức thoả mãn. Ha, ha, tôi rất thích được kết giao với một người trẻ tuổi tài cao như Tần tiên sinh".

"Nếu vậy thì đã làm anh thất vọng rồi. Tôi không bao giờ muốn kết bạn với một người mặt người dạ thú như anh" Tần Lạc thẳng thắn nói.

Mã Duyệt ở phía sau suýt chút nữa phì cười. Nàng thực sự không ngờ người thanh niên này lại có sự sắc bén đáng yêu như vậy. Phong cách nói chuyện cũng có mấy phần tương tự với tiểu thư. Nghĩ gì nói đó, ngắn gọn, rõ ràng, không ướt át, bẩn thỉu, cũng không thèm giữ thể diện cho đối phương.

"Tần tiên sinh, nói vậy là tiên sinh không muốn thương thảo với chúng tôi hay sao?" Dù sao Ngôn Thừa Hoan cũng là ông chủ của một tập đoàn. Hắn ta bị Tần Lạc chế giễu ngay tại đây thế này đương nhiên cũng cảm thấy mất mặt.

"Thương thảo hay không là chuyện của các anh, tại sao lại nói do tôi quyết định?' Tần Lạc nói. "Có vẻ như anh vẫn chưa hiểu rõ ràng một điều. Các anh tìm tới tôi để đàm phán chứ không phải tôi mời các anh tới đàm phán".

Ngôn Thừa Hoan tức giận muốn vỡ tung lồng ngực nhưng anh ta lập tức kiềm chế được con thịnh nộ của mình, nhã nhặn nói: "Đúng vậy. Chúng tôi tới đây vì thành ý của mình, chúng tôi cũng hy vọng Tần tiên sinh có thể nghiêm túc đàm phán cùng chúng tôi. Tiên sinh có điều kiện gì thì cứ nói ra, phải vậy không? Chuyện gì chúng ta cũng có thể thương lượng được".

"Lúc trước tôi đã nói cho các anh biết các anh hãy cho tôi một cái lý do các ông tới đây nói chuyện" Tần Lạc nói: "Bởi vì anh tới đây xin lỗi tôi cần phải biết xem có phải anh đã hoàn toàn quên những chuyện ông đã làm trước kia hay không?"

"Vậy chúng tôi nguyện ý bồi thường".

"Bồi thường như thế nào?' Tần Lạc cười hỏi.

Ngôn Thừa Hoan vẫy Hà Á Vĩ, Hà Á Vĩ hiểu ý vội vàng chạy tới bên chiếc ghế salong cầm một cái hộp bằng đồng trông giống như đồ cổ tới. Xem ra hai người đã chuẩn bị trước, bây giờ mới lấy lễ vật ra.

Nếu như Tần Lạc sớm nói tha thứ cho hai người thì chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không lấy tặng vật này ra.

Ngôn Thừa Hoan nhận cái hộp đồng sau đó hai tay hắn ta cung kính đưa cho Tần Lạc nói: "Tần tiên sinh, xin tiên sinh hãy nhận lễ vật nho nhỏ này. Vẫn là câu nói trước của tôi. Lần này chúng tôi mang theo thành ý tới đây. Xin tiên sinh hãy chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi".

Tần Lạc cảm động trước "thành ý" của hắn ta, hắn đưa tay nhận cái hộp đồng. Hắn tháo cái khoá nhỏ màu vàng, có thể nó được làm bằng vàng dòng sau đó hắn nhẹ nhàng mở nắp hộp, nhấc tấm vải lụa phủ bên trên ra.

Hai mắt Tần Lạc thoáng co rút lại khi hắn nhìn thấy lễ vật ở bên trong.

Đồng nhân. Bên trong là một bức tượng đồng nhân.

Đương nhiên tượng đồng nhân cũng chẳng có gì ngạc nhiên nhưng đây không phải là một tượng đồng nhân bình thường, mà nó là một bức tượng "châm cứu đồng nhân".

Tượng đồng nhân châm cứu* ban đầu được làm ở thời Bắc Tống do Hàn Lâm y quan lúc đó là Vương Duy Nhất* chế ra. Hai mặt ngực và lưng có thể khép, mở, bên trong có chạm khắc tạng phủ cùng khí quan trong cơ thể. Mặt ngoài đồng nhân có chạm vị trí các huyệt đạo, đồng thời dùng sáp ông bôi kín các lỗ thủng của mặt ngoài tượng rồi đổ nước vào trong.

Nếu như lấy vị trí huyệt đạo chính xác khi châm vào nước sẽ chảy ra. Nếu lấy huyệt đạo không chính xác, châm không thể châm vào. Cho đến tận bây giờ vẫn không ai có thể giải thích nguyên nhân của việc lấy huyệt đạo chính xác thì có nước chảy ra. Mọi người vẫn thường gọi đó là: Câu đố bí ẩn của tượng đồng nhân.

Trên thế giới, những người học châm cứu không ai không biết về tượng đồng nhân châm cứu. Các đại phu trước khi được châm cứu phải trải qua khảo nghiệm châm cứu tượng đồng nhân. Nếu châm đúng huyệt đạo thì từ trong tượng đồng nhân sẽ có nước chảy ra.

"Cái này có gì đặc biệt sao?" Mã Duyệt lên tiếng hỏi. Nàng nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tần Lạc trong khi bản thân nàng lại không nhìn thấy cái tượng đồng nhân đó có gì kỳ quái nên nàng mới lên tiếng hỏi.

"Trong sử sách có ghi lại. Tượng đồng nhân châm cứu bắt đầu từ đời Tống. Thời Đại Tống thuật châm cứu rất thịnh hành, các đại phu châm cứu chỉ dựa vào kinh nghiệm của mình cùng với giải thích của các sách y thư châm cứu để tiến hành châm cứu cho người bệnh. Vào thời đó khắp cả nước xuất hiện rất nhiều ca châm cứu lầm".

Tống Nhân Tông Triệu Trinh nhận được tấu chương của đại nhần về việc châm cứu lầm, ông rất đau đầu về việc này. Cuối cùng Tống Nhân Tông cảm thấy rằng chỉ khi ban bố một quy định về vị trí huyệt đạo tiêu chuẩn khắp nước thì mới có thể ngăn chặn việc châm cứu lầm. Vào năm 1023, Tống Nhân Tông ban bố chiếu lệnh một lần nữa tiến hành sửa đổi lại các tác phẩm y học. Vào năm 1026 sau Công Nguyên, nhà y học nổi tiếng Đại Tống là Vương Uy Nhất bắt tay vào tổ chức hiệu đính các tác phẩm châm cứu học cổ đại, không bao lâu sau, ông ta hoàn thành tiêu chuẩn kinh huyệt châm cứu tiểu chủân quốc gia ( Đồng Nhân Du Huyệt Châm Cứu Đồ Kinh)

"Tống Nhân Tông cho rằng chỉ nguyên y thư vẫn không đủ, còn cần cả vật để thí nghiệm vì vậy ông hạ lệnh cho viện y quan chế đục tượng đồng nhân. Hai năm sau hai tượng đồng nhân được chế thành. Khi hai tượng đồng nhân này được chế thành thì vào đúng năm Tống Thiên Thánh năm thứ năm nên hai tượng đồng nhân này còn được gọi là Tống Thiên Thánh tượng đồng nhân châm cứu. Sau khi Tống Thiên Thánh châm cứu đồng nhân được chế thành, triều đình Đại Tống coi là quốc bảo. Các quốc gia xung quanh cũng coi Tống Thiên Thánh châm cứu đồng nhân là kỳ vật. Lúc đó Trung y của Trung Quốc chúng ra rạng ranh thế giới. Thầy thuốc Trung Quốc chúng ta được vạn dân kính ngưỡng, được đồng nghiệp tôn trọng, kính yêu. Đối với Trung y mà nói đó là thời đại huy hoàng nhất".

"Tượng đồng nhân châm cứu nguyên mẫu là một bức tượng nam tử thân cao năm thước, ba tấc. Tư thế đứng thẳng, hai tay duỗi thẳng, lòng bàn tay hướng ra phía trước, được đúc thành hai bộ phận trước và sau, lại đặc chế ra những đầu cắm để có thể tháo dỡ ra từng phần đã thể hiện được công nghệ đúc chế và mỹ học cơ thể người rất tinh xảo, cao cấp. Trên đồng nhân có tên của ba trăm năm mươi bốn huyệt đạo, tất cả các huỵêt đạo đều được đục một lỗ nhỏ. Không cần nhìn tôi cũng biết vật trong tay tôi không phải là thật".

Hiển nhiên bức tượng châm cứu đồng nhân trong tay Tần Lạc không phải là bức tượng đồng nhân châm cứu cao một mét bảy ba được ngự chế mà chỉ là một mẫu vật phỏng chế thế nhưng thoạt nhìn thì bức tượng phỏng chế này cũng có vẻ rất có niên đại, hơn nữa còn rất sống động. Tất cả những công năng của tượng đồng nhân nguyên gốc đều được thể hiện trên bức tượng nhỏ này. Không cần phải có con mắt chuyên gia xem xét cũng biết đây là một vật báu vô giá.

Đột nhiên Tần Lạc rất tức giận. Hắn vô cùng căm hận Ngôn Thừa Hoan.

Mẹ, anh quá cay độc, tặng tiền, tặng xe, tặng phụ nữ, tặng đồ cổ, tặng tranh gì đó cũng được, tặng cái gì không tặng lại đi tặng bức tượng đồng nhân này, tặng bức tượng này làm gì?

Tặng cái này làm tôi sao có thể từ chối anh đây? Chẳng lẽ anh không biết là tôi rất đam mê cái này sao?

Đúng vậy. Bản thân hắn là một thầy thuốc Trung y, một người yêu thích Trung y. Tần Lạc rất khó từ chối một tặng vật như vậy.

"Tần tiên sinh, lễ vật này có làm ngài hài lòng không?" Ngôn Thừa Hoàn nhìn thấy ánh mắt vui mừng xen lẫn sự kinh ngạc của Tần Lạc liền hỏi vẻ nịnh nọt.

"Anh hãy cầm về đi thôi. Tôi không thích" Tần Lạc đưa lại bức tượng đồng nhân.

"Tần tiên sinh nghiên cứu y học, có lẽ bức tượng đồng nhân này có sự trợ giúp nào đó với tiên sinh. Tần tiên sinh, hay anh cứ nhận lấy đi, cứ coi như là một chút thành ý của Ngôn tổng" Mã Duyệt đột nhiên lên tiếng khuyên nhủ.

Ngôn Thừa Hoan cảm kích liếc mắt nhìn Mã Duyệt một cái rồi nói: "Đúng, đúng. Tôi biết Tần tiên sinh rất có danh tiếng trong giới Trung y nên tôi mới cố ý mang bảo vật gia bảo từ đời Tống tới đây. Tục ngữ có câu: Bảo kiếm tặng anh hùng. Tần tiên sinh có được bức tượng đồng nhân này thì đúng là hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh. Xin Tần tiên sinh cứ nhận lấy nó".

Tần Lạc do dự một lát rồi nói: "Thôi được, trước tiên tôi cứ nhận lấy. Chuyện của anh tôi sẽ tới giải thích với Hà thị nhưng hiệu quả thế nào tôi vẫn không thể nói trước. Thực phẩm của anh có mùi, anh cũng nên tự tìm hiểu nguyên nhân đi nha".

"Dạ, dạ. Làm phiền Tần tiên sinh quá, làm phiền quá" Ngôn Thừa Hoan cuống quýt nói cám ơn.

Sau khi Mã Duyệt tiễn khách xong quay lại định đẩy xe lăn của Tần Lạc quay về phòng thì thấy hắn đang ôm bức tượng, vuốt ve nó. Vẻ mặt hắn nhu hoà, ánh mắt lóng lánh, sắc mặt đỏ ửng làm người khác cũng phải xúc động, trong như hắn đang ôm một tiểu nhân tình thì phải.

Mã Duyệt thầm khinh bỉ. Người thanh niên này lúc trước vẫn còn làm ra vẻ nghiêm chỉnh, không thích, còn bảo người ta hãy mang về.

alt
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc