https://truyensachay.com

Bác sĩ thiên tài

Chương 562: Cố tình giết người

Trước Sau

đầu dòng

"Cái gì? Trúng độc sao?"

Văn Nhân Không ngồi trên ghế salong, đang dùng kéo cắt tỉa điếu xì gà hảo hạng trong tay. " Tại sao lại có thể xảy ra chuyện thần kỳ như vậy nhỉ?'

"Hoàn toàn chính xác" Văn Nhân Liệt tươi cười đứng trước mặt cha mình nói: "Con vốn định lên lầu thăm em họ. Biết rõ ông ở đấy mà lại không tới hỏi thăm thì quả thực rất không hợp lý nhưng con vừa mới tới cửa đã nghe bọn họ ở bên trong nói em họ bị trúng độc. Con không vào ngay trong phòng mà quay ra nói cho cha biết tin tức quan trọng này".

"Điều này quả thực là một vô cùng vui mừng" Văn Nhân Không nói. "Nếu tin trúng độc là thực thì chỉ e lần này con bé Mục Nguyệt sẽ ra đi".

"Đúng vậy. Khi đó vị trí chủ nhân gia tộc Văn Nhân đương nhiên sẽ rơi vào tay cha" Văn Nhân Liệt vui mừng nói vẻ nịnh nọt: "Theo đạo lý, chúng ta là con trưởng, cháu đích tôn. Vị trí chủ nhân gia tộc đáng lẽ pahỉ vào tay chúng ta. Nhưng chỉ là do ông hồ đồ nên mới nghĩ ra cái gọi là thay quyền thừa kế. Không phải là đã coi cha con chúng ta không ra gì sao?"

"Con ăn nói ít bậy bạ thôi. Nếu như để mấy người Nhã Ca nghe thấy điều này, mấy đứa đó lại chạy tới lấy lòng ông con" Văn Nhân Không răn dạy con trai mình.

"Con biết. Con chỉ nói những điều này với cha. Trước mặt người ngoài con hiểu cần phải giữ thể diện cho ông và gia tộc Văn Nhân" Văn Nhân Liệt lơ đãng nói.

Văn Nhân Không bật diêm châm điếu xì gà. Sau khi thở ra một hơi ông ta nói: "Điều này đối với chúng ta vừa là tin tốt và cũng là tin xấu".

"Tại sao cũng là tin xấu?" Văn Nhân Liệt nghi ngờ hỏi.

"Nếu như Mục Nguyệt chết thực, trong gia tộc Văn Nhân ai là người được lợi nhiều nhất?"

"Đương nhiên là chúng ta" Văn Nhân Liệt đáp.

"Đúng vậy" Văn Nhân Không gật đầu nói. "Cũng bởi vì chúng ta được lợi người khác đương nhiên có lý do nghĩ rằng do chúng ta đã hạ độc".

"Cái gì?" Văn Nhân Liệt thất thanh nói: "Chẳng lẽ bọn họ nghi ngờ ngay người trong nhà sao?"

"Người trong nhà thì không thể làm ra những chuyện này sao?" Văn Nhân Không cười nhạt nói: "Con đừng quên. Dù ông con đã lui vào hậu trường nhưng ông vẫn chưa hồ đồ. Nếu như ông con thực sự muốn truy cứu trách nhiệm, có vài người trong nhà này sẽ không thể rửa sạch sẽ được".

"Cha, trước kia chúng ta cũng chỉ làm náo loạn chút thôi" Văn Nhân Liệt giải thích.

"Làm náo loạn chút sao? Không phải làm vậy cũng có mục đích sao? Chung quanh cũng chỉ muốn kéo Mục Nguyệt rời khỏi cái vị trí đó, bây giờ lại không muốn gánh chịu trách nhiệm vì vậy cho tới bây giờ nó vẫn còn ngồi vững ở vị trí đó. Hừ, mấy đứa cứ cho mình là người thông minh nhưng thực ra lại cực kỳ ngu xuẩn".

"Cha, bây giờ chúng ta phải làm gì bây giờ? Hay cũng học theo chú hai rời khỏi nhà?" Văn Nhân Liệt hỏi.

"Sớm không chuyển, muộn không chuyển lại chuyển vào lúc này. Không phải sẽ làm người ta đàm tiếu sao? Không phải là chưa khảo đã khai sao? Hơn nữa con cho rằng cách làm của chú hai con thông minh sao? Vì để xoá sạch sự nghi ngờ đã không dám quay về nhà. Hành động này của chú hai con gọi là giấu đầu hở đuổi".

Văn Nhân Liệt đau đầu nói: "Vậy rốt cuộc bây giời phải làm sao? Đi cũng bị nghi ngờ, ở lại cũng bị nghi ngờ. Chúng ta nhất định phải chịu tội thay cho người khác sao?"

"Không cần làm gì cả" Văn Nhân Không nói. "Việc nào nên làm thì cứ làm. Trước kia như thế nào bây giờ cứ như thế. Lúc nãy con đã cãi nhau một trận với thằng nhãi họ Tần đó sao?"

"Đúng" Văn Nhân Liệt nói: "Con không quen nhìn cái bản mặt kiêu ngạo không ai bằng của nó. Chỉ là một thầy thuốc nhỏ nhoi thôi, có gì hơn người chứ?"

"Nó không phải là một thầy thuốc bình thường" Văn Nhân Không nói: "Con tuyệt đối không được coi thường nó".

"Cha, con biết rồi. Không phải là hơn hai mươi năm trước ông của nó cứu ông một mạng sao? Ông ta không cứu thì sẽ không có thầy thuốc nào cứu được sao? Hơn nữa nếu ông ta không cứu thì chúng ta phải đi ăn mày hết sao? Dù Tần gia là ân nhân cứu mạng của gia tộc Văn Nhân thì chúng ta cứ suốt ngày tâng bốc, cung kính với nó sao?"

"Con có thể không tôn trọng nó nhưng con tuyệt đối không được coi thường nó. Đây là cảnh báo của cha với con" Văn Nhân Không nói: "Còn nữa, biểu hiện hôm nay của con cực kỳ tốt. Nói thẳng là chuyện này sẽ làm ông có ấn tượng xấu với con nhưng ít nhất nó cũng giúp chúng ta xoá được sự nghi ngờ của người ngoài".

"Liệu ông có cho rằng con cố ý làm như vậy không?"

Văn Nhân Không lắc đầu nói: "Con quên mất biệt hiệu của ông con hi tung hoành trên thương trường những năm trước à? Ông còn thông minh hơn các con nghĩ rất nhiều. Đây cũng chính là nguyên nhân khi ông còn sống, chúng ta tuyệt đối không thể ra tay hành động với con bé kia".

"Con biết cần phải làm gì" Văn Nhân Liệt nói. "Con nhớ rồi. Khi con quay về con vẫn chưa tới thăm em họ. Bây giờ con qua đó một chút".

"Đi đi" Văn Nhân Không nói: "Khi hút hết điếu xì gà này, cha cũng tới thăm Mục Nguyệt".

"Cổ độc? Đó là vật gì vậy?" Đôi mắt xinh đẹp của Văn Nhân Chiếu mở trừng trừng, ngu ngơ hỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ ngu ngơ của Văn Nhân Chiếu, Tần Lạc chỉ muốn tống cho hắn mấy quyền vào mặt.

Hắn nói hắn là một người đàn ông tốt mà như vậy sao? Nếu tóc hắn để dài tết đuôi ngựa đi ra ngoài đường, tuyệt đối không có ai nghi ngờ hắn không phải là phụ nữ. Điều khiếm khuyết duy nhất chính là bộ ngực của hắn khá bằng phẳng mà thôi.

Ngoài việc có dáng vóc phụ nữ, ngay cả tính cách của hắn cũng giống với phụ nữ hơn. Hơi một tí là hai mắt đỏ hoe, chảy nước mắt. Một người đàn ông như vậy có thể gánh trách nhiệm bảo vệ người thân của mình?

Tần Lạc thầm nghĩ xem ra sau này cần phải để Văn Nhân Chiếu làm cái đuôi theo sau mình một thời gian để hắn có thể hun đúc khí phách đàn ông cùng với năng lực ứng xử khi giao tiếp với người ngoài.

Bản thân Tần Lạc phải dạy Văn Nhân Chiếu trở thành một người đàn ông thực sự.

Đúng vậy, ít nhất Tần Lạc không biết Văn Nhân Chiếu có một biệt hiệu là "Tiểu thụ nam" ( tức là nói một người lúc nào cũng nhẫn nhịn chịu đựng, hưởng thụ ) Bạn đang đọc truyện tại

alt
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc