https://truyensachay.com

Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Cho Anh Yêu

Chương 183 - Chương 167

Trước Sau

đầu dòng


Một giây, hai giây… Bầu không khí vẫn duy trì sự im lặng.

Nhiếp Tử Vũ ngây người ra như phỗng, đôi mắt thì thất thần, miệng há hốc ra, cứ như vậy một lúc lâu cũng không hề nhúc nhích. Khi cô ý thức được sự luống cuống của mình, vội vàng phản ứng lại, câu nói đầu tiên là: “Bây giờ anh đang nói đùa với tôi sao?”

Kêu cô gả cho anh ta, rốt cuộc thì anh ta đang nghĩ gì vậy?

Vì câu nói này của cô, ánh mắt của Minh Hạo vốn đang tối tăm dần dần có ý cười, ánh mắt của cậu ta hiện lên vẻ thú vị nhìn khuôn mặt không vui của Nhiếp Tử Vũ, một lúc lâu mới nhịn được cảm xúc muốn cười xuống.

Cậu ta nói như vậy, tất nhiên sẽ có đạo lý của cậu ta!

Minh Hạo hắng giọng một cái, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, hít một hơi thật sâu, lúc này mới cố làm ra bộ dạng nghiêm túc, hỏi: “Cô hãy nói cho tôi biết, có phải cô không muốn gả cho Nhiếp Tử Phong hay không?”

Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ nao nao, nhìn cậu ta với ánh mắt dò xét, vẻ mặt rối rắm chậm rãi gật gật đầu: “Ừ.” Nếu như không đồng ý với lời nói của cậu ta, cũng không thể được! Bởi vì cô và anh là quan hệ anh em, cả đời này cô cũng không thể gả cho anh được…

Nghe thấy câu trả lời dứt khoát của cô, sự lo lắng trong lòng của Minh Hạo cũng được thả lỏng, tập tức gật gật đầu.

“Cô đã không muốn gả cho anh ta, vậy thì gả cho tôi đi.” Minh Hạo nhướn mắt lên, vào lúc cô há miệng định nói chuyện, thì cậu ta đã mau miệng hơn cô nói trước: “Nhiếp Tử Phong đã cho rằng đứa bé trong bụng của cô là con của tôi, mà cô cũng đã thừa nhận đứa nhỏ là của tôi, mà tôi cũng nhớ là cô không muốn để cho người khác biết cha ruột của đứa nhỏ là ai, có đúng như vậy không?”

“…Ừ.” Mặc dù không muốn gật đầu một chút nào, nhưng Nhiếp Tử Vũ lại không thể không thừa nhận.

Sau đó Minh Hạo lại hỏi: “Chuyện cô mang thai sớm hay muộn thì gia đình cũng biết, tới lúc đó cô định làm như thế nào?”

“Tôi…” Đầu óc trống rỗng, không hề có suy nghĩ gì.

“Lần trước tôi đã giải thích với báo chí và truyền thông rằng quan hệ giữa chúng ta là quan hệ bạn trai và bạn gái, nếu như bây giờ cô gả cho tôi, thì mọi chuyện đều hợp tình hợp lý, như vậy không phải đã giải quyết được bao nhiêu chuyện phiền phức sao? Hơn nữa, tôi không để ý khi làm ba đứa nhỏ của cô trên danh nghĩa.” Minh Hạo đề nghị, cũng không quên để ý tới phản ứng của cô.

Đối với những lời này của cậu ta, Nhiếp Tử Vũ không cảm động là giả, nhưng mà…

Nước mắt lưng tròng nhìn cậu ta, cô chần chừ một lúc, rồi cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói: “Anh… thật lòng sao?” Cô vẫn có chút không dám tin tưởng, mặc dù làm như vậy quả thật là có thể giải quyết được rất nhiều rắc rối không cần thiết, nhưng mà anh ta lấy hạnh phúc của mình ra để đặt cược, điều này đúng là…

“Tuyệt đối là thật lòng.” Minh Hạo vỗ vỗ ngực minh, nở ra một nụ cười mê người với lúm đồng tiền, hàm răng trắng bóng cũng lộ ra: “Bởi vì là bạn bè nên tôi mới đề nghị như vậy, nếu đổi lại là người phụ nữ khác thì tôi cũng mặc kệ! Đương nhiên, nếu như cô cảm thấy kết hôn có hơi quá mức, vậy thì hãy đính hôn đi! Đợi tới khi cô sinh đứa nhỏ ra nếu như không muốn tiếp tục nữa, thì tôi cũng không miễn cưỡng cô, đến lúc đó tùy cô gán cho tôi cái tội danh giống như là “Bội tình bạc nghĩa” gì đó, rồi có thể mang theo đứa nhỏ đi.”

Lúc nói ra những lời này, ngay cả bản thân Minh Hạo cũng không thể tin được. Nếu như đổi lại là những người phụ nữ khác, đừng nói là ý tốt này, ngay cả mười từ cậu ta cũng không thèm nói tới. Nhưng mà đối với Nhiếp Tử Vũ, cậu ta chỉ thể hiện ra sự dịu dàng. Nghe thấy cô gặp khó khăn, cậu ta không hề suy nghĩ mình sẽ được lợi gì mà chỉ nghĩ tới việc phải giúp đỡ cô.

“Nếu làm như vậy, đối với anh cũng không có lợi gì, vì vậy tôi xin cám ơn ý tốt của anh, chuyện của tôi, tôi sẽ tự xem xét.” Mặc dù anh ta thể hiện ra bộ dạng không chút để ý, nhưng cô không thể!

Vì cô, anh ta đã gặp rất nhiều rắc rồi, cô không thể làm phiền tới anh ta được nữa! Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ nói không thể làm phiền cậu ta thêm nữa.

Nghe vậy, nét mặt của Minh Hạo có chút thay đổi, sợ cô nhìn ra điều gì khác thường, cậu ta vội vã lắc đầu: “Tôi cũng không miễn cưỡng cô, nhưng mà lúc bị lộ nếu như cô thực sự không ứng phó được thì tôi sẽ giúp cô.”

Ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ chân thành của cậu ta, Nhiếp Tử Vũ cũng cảm thấy được an ủi, không nhịn được nở ra một nụ cười yếu ớt.

“Cám ơn anh, Minh Hạo.” Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Nhiếp Tử Vũ vội vàng lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, gần đây chú Dịch thế nào rồi…”

. . .

Chỉ một lát sau cơn mưa rào đổ xuống, hai người ở trong quán cà phê trú mưa, nói chuyện phiếm hết cả buổi trưa…



Đúng vậy, bây giờ cô nên làm cái gì đây?

Sau khi trời đổ một cơn mưa vào giữa trưa, mây đen ở cuối chân trời cũng đã tan đi, trên đường về nhà, trong lòng Nhiếp Tử Vũ nặng nề. Cô cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của mình, sự lo lắng và bối rối dâng lên trong lòng cô.

Bâu giờ bụng cô còn nhỏ nên cô có thể ở lại chỗ này, một khi bụng của cô to lên thì cô phải làm sao bây giờ? Cô chỉ nghĩ tới chuyện nghỉ học, nhưng lại không hề nghĩ tới sau khi nghỉ học thì cô phải làm gì đây! ? Chắc hẳn là cô nên rời khỏi đây? Nhưng vừa nghĩ tới người mẹ vừa mới gặp lại, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác không muốn.

Vừa đi vừa suy nghĩ, bất tri bất giác đã đi về tới nhà, cô lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, sau nhiều lần hít thở thật sâu, lúc này cô mới che giấu được sự đau khổ của mình sâu xuống đáy lòng.

“Mẹ, con đã về rồi.” Cô tươi cười hô lên rồi đi vào trong nhà, nhưng trong nhà lại không có ai trả lời lại cô. Tưởng mẹ đi ra
alt
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc