https://truyensachay.com

Cảm mến không sợ muộn

Chương 37 - Chương 29

Trước Sau

đầu dòng


Lúc này Trịnh Cẩm đột nhiên đứng dậy, một tay ôm lấy cậu bé, vén vén tóc của mình, phong tình vạn chủng cười cười với cô, Một tên Anh quốc khốn kiếp.

Nghiêm Thấm Huyên còn chưa lên tiếng, đột nhiên bị một nguồn sức mạnh kéo vào trong ngực, ngẩng đầu lên chính là Trần Uyên Sam ẩn mình từ nãy giờ.

Trần Uyên Sam ôm chặt lấy cô đang giãy dụa trong ngực mình, sờ sờ đầu thằng bé, Khổ cực cho Tiểu Hách rồi, từ Anh quốc đặc biệt tới đây giúp chú.

Tiểu Hách chớp chớp đôi mắt to dễ thương, lộ ra một vẻ vô cùng thân sĩ cười, nói một câu tiếng Trung lưu loát, Không có gì, cháu làm vậy cũng vì nghĩ cho mẹ.

Nghiêm Thấm Huyên nhìn anh nói chuyện với người bạn nhỏ Tiểu Hách, trên mặt dần dần dính vào Nhất Điểm Hồng ngất, đột nhiên Trần Uyên Sam ôm cô đi tới trước mặt Vi Diệp, thản nhiên nói, Làm phiền cậu giúp tôi nói với bác trai bác gái một tiếng, tôi phải về trước xử lý cái người không biết chừng mực này.

Trịnh Cẩm nghe thế thì bật cười, cái người không biết chừng mực đó đang hận không thể vùi mặt xuống đất.

Dừng lại một chút, Trần Uyên Sam xoay người lại, bình tĩnh nói thêm một câu, Đúng rồi, lần trước tôi tới công ty của Ân Kỷ Hồng có thấy một xấp hình phong thái trong xe của cậu, góc độ chụp quả thực rất tốt, có thể đưa lên làm trang bìa.

Mấy câu nói mập mờ của Trần Uyên Sam khiến cho Vi đại thiếu tư thái độ vui vẻ hả hê trong nháy mắt mặt đã xám như tro tàn.

Trần Uyên Sam chào tạm biệt hai mẹ con Trịnh Cẩm xong, ôm người trong ngực đi vào trong thang máy.

Vừa vào thang máy, anh đã đẩy người Nghiêm Thấm Huyên ra ép sát cô vào tường thang máy, không đợi cửa thang máy đóng, không nói hai lời liền cúi đầu hung hăng hôn xuống.

Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên còn chưa tiêu hóa hết những chuyện lúc nãy, vào lúc này lại bị anh hôn, càng thêm mềm nhũn như nước để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Trần Uyên Sam càng hôn càng tức giận, cô mặc bộ đầm hở lưng đi đi lại lại trong hội trường làm cho anh nổi trận lôi đình, anh thoáng lui ra, ngón tay vuốt ve lên bờ môi đã bị anh hôn cho sưng đỏ lên, hung dữ nhìn vào mắt cô nói, Hôm nay nhất định phải cho em nếm thử “Phong thái trong xe” của anh!

Trần Uyên Sam ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên đi thẳng ra xe, vừa mới mở cửa xe liền nhét cô vào hàng ghế sau, anh bước vào theo rồi đóng cửa xe lại.

Khi đối mặt với anh da mặt cô cũng dày lên đáng kể, trong thang máy mặc anh muốn làm gì thì làm, lúc này bên cạnh lại không có ai, trong đầu cô cũng đã suy nghĩ thông suốt, cắn môi khẽ lấy tay đấm vào bả vai anh.

Trần Uyên Sam cười cười nắm lấy bàn tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình chăm chú ngắm nhìn cô.

Bảo bối, có nhớ anh không? Giọng nói trầm ấm ôn nhu quen thuộc vang lên bên tai, đôi mắt ôn hòa sáng ngời phản chiếu lên bóng hình cô, cô vốn định mắng cho anh một trận, thế nhưng cô chỉ nhìn anh, Doãn Bích Giới vẫn luôn nói tính cô đến chết vẫn không thay đổi, sau lưng vẫn còn tức giận muốn giày vò người ta, nhưng trước mặt thì lại mềm nhũn như quả hồng.

Anh thấy cô im lặng nhưng hốc mắt đã dần đỏ lên, bất đắc dĩ thở dài một cái, vuốt tóc cô dịu dàng hôn cô một cái, nhỏ giọng nghiêm túc nói, Anh rất nhớ em.

Hai tuần lễ đâu chỉ có mình cô trải qua nỗi khổ khi nhớ nhung một người, lúc anh vùi đầu vào trong đống tài liệu, lại thấy đều là nụ cười ấm áp dễ thương của cô, trong đầu cũng tràn ngập bóng hình cô, lúc này anh mới thấy rõ được anh đã chìm sâu trong ma pháp, mà cô là người điều khiển tâm tình, kiểm soát tư tưởng của anh.

Nghiêm Thấm Huyên nghe lời này, trong lòng càng thêm kiểu cách, vừa chua vửa ngọt, nghĩ đến hai tuần lễ này anh không thèm để tâm đến mình, nuốt không trôi giọng điệu này, Không thèm nhớ anh, hai tuần lễ trôi qua em đã sớm quên rồi.

Trần Uyên Sam khẽ cười, Sớm quên? Chẳng lẽ sau lưng anh nuôi tên mặt trắng nào sao?

Khóe miệng khẽ cong lên, dựng lông mày lên với anh, Làm sao anh biết, không phải chỉ có một người!

Tốt hơn anh không? Có đẹp trai hơn anh không? Có làm cho em. . . . . . Hài lòng không? Lúc anh nói xong câu cuối cùng, vật giữa hai đùi không có ý tốt chọc chọc vào người cô, mặt cô đỏ lên, nhìn thẳng vào mắt anh mắng, Khốn kiếp. Ánh mắt Trần Uyên Sam tràn ngập cưng chiều, cười đến Hoạt Sắc Sinh Hương, cô tức giận véo anh, Trần Uyên Sam, em thật sự rất ghét anh!

Anh vuốt ve gương mặt của cô, hồi lâu đột nhiên nghiêm mặt nói, Thấm Huyên, về sau em muốn hỏi anh cái gì, trong lòng có cái gì thắc mắc em cứ hỏi anh, chỉ cần em hỏi, anh đều sẽ thẳng thắn trả lời em, đối với em anh sẽ không giấu giếm bất cứ vấn đề gì.

Thấy cô nhìn anh không nói, anh lại tiếp tục: Anh sẽ không quá chủ động giải thích một số chuyện, từ nhỏ vẫn thói quen để mọi chuyện ở trong lòng, nếu để tiết lộ điểm yếu cùng với ranh giới cuối cùng của mình, đoán chừng anh đã sớm chết rồi.

Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên hiểu rõ những ý tứ trong lời nói của anh, trong bụng ấm áp, nhưng vẫn có chút tức giận, Đứa con của Trịnh Cẩm không phải là của anh, anh còn không thèm giải thích lấy một tiếng, cứ như vậy để người ta trong trời mưa bão tuyết thế này trở về, em nói cho anh biết em và anh chưa xong đâu!

Anh bị cô ép đến nhức đầu, nâng cằm cô lên ai oán nói, Em vừa lên máy bay cái là anh đã an vị trong chuyến bay ngay sau đó trở về thành phố S rồi. Trong mắt anh nổi lên tia day dứt quyến luyến không nói được thành lời, Anh tức đến bị thần kinh rồi, bây giờ đối với em, anh không thể hiểu nổi hành động của anh nữa.

Thật ra thì ngày đó có thể thẳng thắn giải thích cho cô sau đó tất cả đều vui vẻ, thế nhưng lại liều mạng vùi
alt
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc