https://truyensachay.com

Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 131 - Chương 132

Trước Sau

đầu dòng
Diệp Dịch Lỗi phóng xe như bay về nhà. Trong đầu đều đang nghĩ đến lời Văn Tuấn nói lúc nãy, trong nhà đã xảy ra chuyện...

“Ngưng nhi, anh không cho phép em xảy ra việc gì, tuyệt đối không được.”

Két—! Xe thắng gấp dừng lại, anh vội vàng mở cửa xe nhưng hình như còn có người còn vội vàng hơn cả anh, còn chưa kịp bước xuống xe thì anh đã thấy Lâm Thanh Âm vội vội vàng vàng chạy tới, suýt ngã, Băng Ngưng chạy theo phía sau bà. Nhìn thấy Băng Ngưng không có việc gì, Diệp Dịch Lỗi mới thả lỏng đôi chút.

Vẫn còn may...

“Dịch Lỗi, đã xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!” Lâm Thanh Âm nhào tới con mình, khóc nấc lên.

“Mẹ, sao vậy?” Nhìn mẹ mình lảo đảo như sắp quỵ xuống, anh vội bước lên đỡ. “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ba... Ba con...” Bình thường bà là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng lúc này lại lo lắng đến mức không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Ba bị bắt cóc rồi!” Thấy Lâm Thanh Âm khó mà nói rõ được tình hình, Băng Ngưng bước lên nói thay bà. “Hôm nay tài xế chở ba ra ngoài có việc, anh ta ở lại chờ trong xe nhưng đợi rất lâu cũng không thấy ba quay lại, lúc anh ta ra ngoài tìm thì không thấy ba đâu cả.” Băng Ngưng lo lắng nói. “Mới nãy bọn bắt cóc có gọi điện thoại đến, nói ba đang ở trong tay bọn họ...”

Diệp Dịch Lỗi đứng hình, chỉ cảm thấy đầu óc kêu ong ong. Bị bắt cóc sao? “Những người đó còn nói gì khác nữa không? Bọn chúng muốn gì?” Anh lo lắng nhìn Băng Ngưng, mình quá sơ ý rồi. Anh chỉ tìm cách bảo vệ Băng Ngưng cho thật tốt nhưng lại không nghĩ đến ba mẹ, bọn họ cũng rất có khả năng trở thành mục tiêu.

Băng Ngưng lắc đầu. “Bọn chúng chỉ nói là đang giữ ba trong tay, cảnh cáo chúng ta không được báo cảnh sát rồi cúp máy, không nói gì thêm nữa.”

Tay Diệp Dịch Lỗi từ từ siết chặt thành nắm đấm. “Được rồi! Dìu mẹ vào nhà trước đi.”

Lâm Thanh Âm được hai người họ dìu vào trong nhà, vừa vào đến phòng khách liền xụi lơ trên sôfa, khóc nức nở không ngừng.

“Anh Dịch Lỗi, chúng ta có nên báo cảnh sát không...”

“Không được!” Lâm Thanh Âm vốn đang đau lòng khóc lóc đột nhiên gào lên. “Con muốn hại chết ba con sao? Không phải bọn họ đã nói rồi àh, không được báo cảnh sát. Không được báo!”

Băng Ngưng giật mình hoảng sợ, không ngờ mẹ lại nóng giận như vậy. “Con không có ý đó.”

“Mẹ, ba gặp chuyện không may thế này, ai cũng đều lo lắng hết, mẹ nóng giận gào thét thì có ích lợi gì chứ?” Anh kéo Băng Ngưng đến bên cạnh mình. “Xảy ra chuyện như thế này thì càng phải báo cảnh sát.”

“Bọn chúng đã cảnh cáo trước rồi, không được báo cảnh sát, nếu chúng ta không nghe theo thì bọn chúng sẽ giết ông ấy ngay.” Lâm Thanh Âm trừng mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm con trai. “Dịch Lỗi. Chúng ta không thể đùa giỡn với tính mạng của ba con được đâu!” Bà ta oà khóc nức nở. “Tuy ông ấy đối xử tệ bạc với chúng ta nhưng dù sao cũng là ba của con mà.”

“Mẹ, ý con không phải vậy...” Thấy Lâm Thanh Âm khóc lóc như vậy, Diệp Dịch Lỗi cũng cảm thấy đau lòng.

“Đừng nói chuyện này nữa.” Lâm Thanh Âm lắc đầu. “Mặc kệ bọn chúng có yêu cầu gì, mẹ đều chấp nhận hết, dù phải táng gia bại sản cũng được, mẹ chỉ mong ba con bình an vô sự, không xảy ra việc gì là tốt rồi...”

Băng Ngưng nhìn sang Diệp Dịch Lỗi, cũng không lên tiếng nói gì. Chỉ là... Không báo cảnh sát liệu có ổn không?

Không khí trong nhà họ Diệp rơi vào yên lặng như tờ, ba người bọn họ cùng ngồi vây quanh điện thoại bàn trong phòng khách chờ cuộc gọi tiếp theo, nhưng hình như bọn bắt cóc đã có tính toán từ trước nên chỉ gọi điện thoại báo tin lúc nãy rồi thôi, không có bất kì cuộc gọi đến nào nữa.

“Mẹ, đừng quá lo lắng, ba sẽ không có việc gì đâu.” Băng Ngưng nắm tay Lâm Thanh Âm an ủi. “Hay là mẹ lên phòng nghỉ ngơi một chút đi. Chúng con ở đây canh chừng cho, có chuyện gì sẽ báo ngay cho mẹ biết.”

Lâm Thanh Âm lắc đầu, nước mắt lại không ngừng lăn xuống, bà đã khóc cả một ngày rồi, lúc này nhìn bà có vẻ mệt mỏi như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. “Mẹ không sao, mẹ muốn ở đây chờ tin của bọn chúng, mẹ muốn biết ông ấy giờ sao rồi.”

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi!” Giọng Diệp Dịch Lỗi có hơi khàn khàn đượm vẻ mệt mỏi. Đã qua mười mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa có thêm tin tức nào khác, bọn họ gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng vậy.

Cuối cùng Lâm Thanh Âm cũng không miễn cưỡng nữa, đành phải để Băng Ngưng dìu về phòng. Lúc Băng Ngưng xuống phòng khách thì thấy Diệp Dịch Lỗi đang hút thuốc, vẻ mặt như đang tập trung suy nghĩ gì đó, lơ đãng dụi tắt điếu này rồi châm tiếp điếu khác. Băng Ngưng do dự một hồi rồi cũng bước đến gần anh.

“Anh Dịch Lỗi, anh cũng đừng quá lo lắng, ba sẽ ổn thôi.” Rót cho anh một ly nước, cô đến gần đặt trước mặt anh, nhẹ giọng an ủi.

Diệp Dịch Lỗi quay mặt qua nhìn Băng Ngưng, lộ ra một nụ cười mệt mỏi. “Em cũng về phòng nghỉ

alt
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc