https://truyensachay.com

Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ

Chương 118: chương 119

Trước Sau

đầu dòng
Khi Diệp Cẩn Niên rời khỏi công ty, trời đã tối hoàn toàn.

Năm mới đang đến, đường phố náo nhiệt mọi người rộn ràng, khắp nơi đều tràn ngập trong bầu không khí vui vẻ của ngày lễ, Diệp Cẩn Niên không lái xe, một mình đi trên đường mà chẳng có mục đích gì, thỉnh thoảng đi lướt qua người lui tới trên đường, sự nặng nề đè nặng ở ngực cô và sự vui mừng tràn ngập trên khuôn mặt của bọn họ không hợp nhau.

Mặc dù đã sớm đoán được kết quả, nhưng khi phát hiện ra hết sức rõ ràng, lúc ấy cô vẫn khó lòng tiếp nhận như cũ.

Đúng như lời Nam Cung Minh Húc đã nói, chỉ cần cô điều tra cẩn thận khoản mục trao đổi của Diệp Thị và Nhật Bản bảy năm về trước, sẽ rõ ràng rất nhiều chuyện. Thái độ ngăn cản của chị gái khi cô về công ty giúp một tay, còn phản ứng tràn đầy sự hận thù của Hứa Lệ Hoa khi gặp cô, đều tìm được nguyên nhân từ trong những con số ở đây.

" Được, Diệp Cẩn Niên, cô nói tất cả những ai có liên quan đến cái chết của đứa trẻ cô đều sẽ không bỏ qua, vậy cô cực kỳ không nên bỏ qua cho người đầu tiên, chính là người cha tôn kính yêu quý của cô, Diệp Sóc!" Trong đầu không ngừng lặp lại câu nói mà Nam Cung Minh Húc đã cuồng loạn hét lên, một lần lại một lần nữa.

Cô rất muốn lừa mình dối người cho đó là lời nói bừa khi tức giận của Nam Cung Minh Húc, nhưng lý do này không thể đứng vững trước những số liệu kia. Cho dù hôm nay sau bảy năm, những người đó ắt phải có sự liên kết chặt chẽ với sổ sách của Diệp Thị như trước, thậm chí phần cổ phần trong Diệp Thị còn không rõ ràng.

Ám sát, ly hôn, tai nạn xe cộ, trọng sinh. . .

Nếu kẻ bắt đầu tất cả mọi việc lại chính là người cha luôn yêu thương, bảo vệ, chiều chuộng cô, thì cô nên làm thế nào đây? Lấy danh nghĩa yêu thương cuối cùng lại gây ra tất cả, so với việc cố tình làm tổn thương đơn thuần thì càng làm cho cô khó tiếp nhận hơn.

Trong cùng một ngày, cô biết được tung tích di thể của đứa con cô từng mang trong bụng mình, cũng đã biết hết sự thật tàn khốc dẫn đến mọi việc năm đó.

Gió đêm cuốn những bông tuyết li ti bay về phía cô, có một ít bay vào trong mũi, mang theo cả sự chua chát. Đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi quá, cả thể xác và tinh thần đều uể oải.

Cứ bước đi mà chẳng có mục đích nào như vậy, rõ ràng xung quanh tràn ngập ánh đèn sáng ngời, nhưng Diệp Cẩn Niên cảm thấy, trước mặt cô vẫn tối đen như cũ.

Ở góc đường cách đó không xa, một chiếc xe Bentley màu đen nhanh chóng dừng lại, Thiệu Tư Hữu bước xuống xe, liền nhìn thấy cảnh động lòng đến thế này.

Phố xá sầm uất dòng người đông nghịt, bóng dáng nhỏ bé mảnh khảnh quen thuộc chậm rãi đi về phía trước, để ngoài tai tiếng còi xe chói tai, xe cộ xung quanh nhanh chóng lướt qua bên cạnh cô, ngay cả một chút phản ứng tránh né cô cũng không có, thậm chí nhiều lần suýt nữa đã bị đụng phải. .

"Cẩn thận!" Trong nháy mắt có một chiếc xe sắp sửa sượt qua người Diệp Cẩn Niên, thì đột nhiên bàn tay của Thiệu Tư Hữu đã nắm được cánh tay cô rồi kéo vào trong ngực.

Tiếng nói quen thuộc làm đôi mắt trống rỗng của Diệp Cẩn Niên dần dần tập trung lại, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh trong tiếng ồn ào của dòng xe cộ đang chạy, còn có đôi mắt tràn ngập sự lo lắng, đột nhiên cô hoàn hồn.

"Tư Hữu?" Mang theo vài phần kinh ngạc, bỗng nhiên Diệp Cẩn Niên nhìn thấy Thiệu Tư Hữu xuất hiện rồi ôm lấy mình, trên khuôn mặt ung dung tao nhã trước sau như một lại mang theo vẻ hốt hoảng mà cô chưa từng thấy qua, hô hấp của anh dồn dập đủ thấy được rằng anh đã sốt ruột biết bao nhiêu khi xông ra ôm lấy cô.

Chẳng qua, tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này?

"Tư Hữu. . . Ngày . . .!" Tiếng còi xe và tiếng mắng chửi lần lượt vang lên sau lưng khiến cho Diệp Cẩn Niên ý thức được hoàn cảnh hiện tại của hai người, vội vã kéo tay Thiệu Tư Hữu chạy đến một ngõ tối gần đấy, Thiệu Tư Hữu để mặc cho cô lôi đi, sự lo lắng trong ánh mắt dần phai đi, từ từ ấm áp lại.

Vào trong ngõ tối, đầu tiên Diệp Cẩn Niên cẩn thận nhìn bốn phía kiểm tra một lần, xác định không có ai khả nghi xuất hiện rồi mới quay đầy hỏi Thiệu Tư Hữu: “Sao anh lại tới đây?”

Dù là bình thường, bọn họ đều phải hết sức cẩn thận để không bị giới truyền thông chụp ảnh dẫn đến chuyện phiền phức, huống chi là tại thời điểm đặc biệt này, Thiệu Tư Hữu còn không e ngại mà tìm đến đây như vậy, còn chọn nơi dễ thấy như vừa rồi để ôm cô, thật sự coi người của dòng họ Bố Nặc Tư đều chết cả sao.

Thuộc Tư Hữu không trả lời, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Diệp Cẩn Niên, khi anh mới vừa kéo tay của cô đã phát hiện ra đôi tay này thật sự rất lạnh.

Sau lưng Diệp Cẩn Niên người đi theo bảo vệ cô cũng không ít, nhưng chỉ có khi cô gặp chuyện nguy hiểm mới phải xuất hiện, còn giống như loại tình huống mới vừa rồi, thì họ không có quyền can dự vào, trên đường tới đây, mặc dù Thiệu Tư Hữu đã nghe qua báo cáo, khi chính mắt nhìn thấy vẫn bị dọa sợ không ít.

Ánh đèn mờ ảo từ đầu hẻm bên kia chiếu vào khuôn mặt của Diệp Cẩn Niên, chỉ thấy được một đôi mắt trong suốt đang nhìn anh từ trong bóng đêm, mặc dù có vẻ hơi sốt ruột, nhưng đã không còn thấy sự vô hồn như mới vừa rồi, trái tim đang treo cao của Thiệu Tư Hữu cũng yên ổn theo rất nhiều.

Biết cô ấy lâu như vậy, anh luôn gặp một Diệp Cẩn Niên tính tình mạnh mẽ, còn một Diệp Cẩn Niên yếu đuối hồn bay phách lạc như thế này, vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy.

"Tại sao không nói chuyện. . ." Diệp Cẩn Niên không hiểu ngẩng đầu, không nghe được câu trả lời cũng không thấy rõ vẻ mặt, trong lòng liền có chút bực bội .

Lời còn chưa hỏi xong, chợt có cảm giác trước mắt có một bóng mờ đổ xuống, bất ngờ không kịp chuẩn bị đã bị hôn thật sâu, nụ hôn mang theo ý tứ trừng phạt, mạnh mẽ cắn mút đôi môi lạnh lẽo của cô, Diệp Cẩn Niên sững sỡ kinh ngạc trong nháy mắt, đầu lưỡi gấp gáp mạnh mẽ xâm nhập vào trong miệng của cô, khuấy đảo, trong khoảnh khắc đã chiếm đoạt hết hô hấp của cô.

Đầu lưỡi như múa cùng nhau, răng môi dây dưa, Diệp Cẩn Niên cắn môi của Thiệu Tư Hữu rồi nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ anh, mạnh mẽ khác thường đáp trả lại anh, triền miên không dứt, cho đến khi hơi thở của hai người trở nên hỗn loạn, mới chậm rãi tách nhau ra.

"Anh đang tức giận." Bàn tay vẫn ôm lấy cổ Thiệu Tư Hữu như cũ, Diệp Cẩn Niên bình ổn hơi thở rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên trong bóng tối, giọng nói rất nhỏ nhưng cũng là lời khẳng định.

Nụ hôn vừa rồi của Thiệu Tư Hữu, giống như là muốn vội vàng chứng minh sự tồn tại của mình, thấp thoáng mang theo một sự tức giận mãnh liệt, anh đang tức giận, cô biết, nhưng mà, vì sao?

Thiệu Tư Hữu hừ một tiếng, khi Diệp Cẩn Niên cho rằng anh đang muốn trả lời mình, thì từ miệng anh nói ra lại là một chuyện khác: “Em uống rượu?”

Trên đôi môi mềm mại của cô mang theo mùi rượu nhàn nhạt, đó là thứ anh nếm được từ nụ hôn vừa rồi.

"Uhm." Diệp Cẩn Niên cúi thấp đầu đáp lại một tiếng không rõ ràng, trước khi rời khỏi công ty đúng là cô có uống một chút, cô vốn tưởng rằng tửu lượng của mình không tốt thì có thể mượn rượu quên mọi việc, kết quả là ngày hôm nay thật khác lạ càng uống càng tỉnh táo, kế hoạch thất bại cho nên cô mới chạy đến đây hít thở không khí.

Nhìn bộ dạng đáng thương giống như đang nhận lỗi của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu cũng không biết phải làm sao, mới vừa rồi trong điện thoại đại khái là Diệp Cẩn Nhiên cũng đã nói một chút tình hình với anh, trong lòng Diệp Cẩn Niên có bao nhiêu nỗi khó chịu, làm sao anh lại không biết chứ.

Ngón tay dịu dàng vuốt ve cánh môi bị mình hôn đến mức sưng đỏ của Diệp Cẩn Niên, trong bóng đêm cặp mắt đang nhìn chăm chú Thiệu Tư Hữu kia vô cùng sáng, sau đó anh đưa tay lên che lấy mắt cô, dịu giọng dỗ dành nói:

"Cô bé ngốc, anh đang ở đây, nếu khó chịu thì hãy khóc đi."

Nói xong, ôm cô thật mạnh vào lòng mình.

Diệp Cẩn Niên không nói gì, vươn tay ôm lấy thắt lưng của Thiệu Tư Hữu, vùi đầu vào lòng anh rồi thuận thế áp khuôn mặt lên ngực anh, hung hăng ngửi mùi cơ thể của Thiệu Tư Hữu, mùi hương ấm áp bình yên.

Từ từ, bả vai bắt đầu có chút rung động, dần dần, có tiếng khóc nức nở loáng thoáng truyền ra từ bên trong.

Người thân mà cô vô cùng kính yêu trong phút chốc lại trở thành thủ phạm gây nên tất cả bi kịch của cô, trải qua bao nhiêu đau khổ chật vật, cuối cùng thậm chí ngay cả hận cũng không có cách nào làm được. Những mâu thuẫn cứ tích tụ trong lòng, nếu không thể thẳng thắn trút hết một lần, cô nghĩ cô sẽ ngạt thở mà chết mất. Nhưng mà, thói quen cố tình kiêu ngạo đó lại không cho phép cô cúi đầu rơi lệ.

Bàn tay đang ôm lấy thắt lưng dần dần đổi thành nắm lấy quần áo của Thiệu Tư Hữu, dùng sức nắm chặt tạo ra nếp nhăn, kiềm nén tiếng khóc đang lớn dần, kèm với tiếng nức nở hòa vào gió đêm, vang vọng trong ngõ hẽm u ám.

Thiệu Tư Hữu trầm mặc lắng nghe, ôm lấy Diệp Cẩn Niên đang bi thương rồi vỗ về an ủi, trái tim anh giống như bị nỗi đau lòng nghiến nát.

Hoắc Nhĩ Khắc đột nhiên đưa Niên Nhạc Nhạc đến nhà họ Thiệu, anh không kịp ứng phó không thể làm gì khác hơn là đi theo Thiệu Thiên Ngạo đến biệt thự vùng ngoại ô, điện thoại thì bị người của dòng họ Bố Nặc Tư lấy danh nghĩa bảo vệ Niên Nhạc Nhạc mà nghe trộm, trong biệt thự cũng không thiếu tai mắt do Hoắc Nhĩ Khắc để lại, anh chỉ có thể mượn cơ hội Tiếu Văn báo cáo nghiệp vụ công ty để nhắc nhở anh ta không nên ngăn cản Hoắc Nhĩ Khắc gặp mặt Diệp Cẩn Niên, nhờ đó cũng giải thích tình trạng hiện nay cho cô hiểu. Nhưng anh không ngờ được, Hoắc Nhĩ Khắc sẽ tìm tới Nam Cung Minh Húc. Biết được những chuyện này, anh không yên tâm mà chạy tới.

Thật may là, anh đã đến.

Tiếng khóc nơi ngực anh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành tiếng nức nở trầm thấp. Thiệu Tư Hữu giơ tay lên vuốt ve mái tóc đen tuyền mềm mại của Diệp Cẩn Niên, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Niên Niên, khuya lắm rồi. . .”

"Em không muốn về nhà!" Bỗng chốc Diệp Cẩn Niên ngẩng đầu lên, trong giọng nói mang theo một chút âm mũi uất ức, đôi mắt bị nước mắt rửa qua lóe lên tia cố chấp, men say cũng từ từ bắt đầu xuất hiện.

"Anh biết." Thiệu Tư Hữu tính tình thoải mái đáp lại, nắm lấy tay Diệp Cẩn Niên dắt đi về chỗ anh đỗ xe, trước khi Diệp Sóc và Diệp Cẩn Nhiên nghĩ ra cách trả lời, thì anh cũng hoàn toàn không có ý định đưa Diệp Cẩn Niên trở về.

"Anh còn chưa nói cho em biết, làm sao anh có thể tới đây?’’ Ngồi trên xe, Diệp Cẩn Niên mới dần dần hồi phục sau khi trút hết nỗi lòng thì chợt tới thắc mắc lúc đầu, không phải anh đang bị dòng họ Bố Nặc Tư giám sát sao.

Cùng một câu hỏi, nói với Nam Cung Minh Húc thì là chất vấn, đổi lại là Thiệu Tư Hữu, thì xuất phát hoàn toàn từ sự quan tâm.

"Công ty Minh Huy gặp chút phiền toái nhỏ, Hoắc Nhĩ Khắc tạm thời không phân thân ra được." Thiệu Tư Hữu nghiêng người giúp Diệp Cẩn Niên thắt chặt dây an toàn, khởi động xe, trả lời thản nhiên.

. . . Thầm kêu phiền toái nhỏ ư.

Diệp Cẩn Niên xoa nhẹ đầu hơi đau, tại Kỳ Lâm này, nếu Thiệu Thị muốn khiến cho công ty nhà nào đó xảy ra chút chuyện, thì tuyệt đối là chuyện dễ dàng, thứ gọi là phiền toái nhỏ mà Thiệu Tư Hữu hời hợt nói, ý tứ trong đó cũng chỉ có người ở giữa phiền toái như Hoắc Nhĩ Khắc mới có thể nghiệm ra được.

Diệp Cẩn Niên nghĩ, có lẽ cô nên nói rõ ngọn nguồn với Hoắc Nhĩ Khắc, nói cho anh ta biết cô chính là Niên Nhạc Nhạc. Với dã tâm của Hoắc Nhĩ Khắc, cũng sẽ không để mấy người trong dòng họ Bố Nặc Tư biết được.

Chẳng qua, mới vừa nói ra suy nghĩ ấy, ngay lập tức bị Thiệu Tư Hữu bác bỏ.

Đầu tiên mặc kệ Hoắc Nhĩ Khắc có thể tin hay không, coi như anh ta tin Diệp Cẩn Niên chính là Niên Nhạc Nhạc, đối với Diệp Cẩn Nhiên mà nói đã hại nhiều hơn lợi.

Trước tiên vì có sự ủng hộ của nhà họ Diệp, Hoắc Nhĩ Khắc trở thành người thứ hai được lựa chọn cho vị trí Gia chủ dòng họ Bố Nặc Tư, nếu như đột nhiên lại xuất hiện thân phận Niên Nhạc Nhạc của Diệp Cẩn Niên, so với anh ta lại càng mang thân phận gần gũi với nhà họ Diệp hơn, vừa có sự chống lưng của nhà họ Thiệu, còn nữa mặc dù đã suy tàn nhưng cũng không thể coi thường thế lực cũ của nhà họ Niên, Hoắc Nhĩ Khắc làm sao có thể rộng lượng đến mức dễ dàng bỏ qua việc tồn tại sự uy hiếp đến anh ta chứ? Cho dù có Niên Nhạc Nhạc thực sự không chịu tranh quyền ở trước mặt, sợ rằng Hoắc Nhĩ Khắc cũng sẽ không tin tưởng Diệp Cẩn Niên, ngộ nhỡ không tin, đầu tiên Hoắc Nhĩ Khắc sẽ đối phó với Diệp Cẩn Niên, loại ngộ nhỡ này, anh không chịu được.

"Chờ một chút đã." Đợi xe chạy vững vàng, Thiệu Tư Hữu mới nói với Diệp Cẩn Niên.

Diệp Cẩn Niên gật đầu, theo lời Diệp Cẩn Nhiên nói, Lão Uy Nhĩ đã có ý để cho Hoắc Nhĩ Khắc mau chóng tiếp nhận vị trí Gia chủ, đợi đến khi tất cả đều kết thúc sẽ công khai thân phận, với giao tình từ trước của bọn họ, cũng sẽ không làm khó chuyện của cô và Thiệu Tư Hữu nữa, hiện tại nếu nói ra đúng là có phần mạo hiểm.

Buồn bực đè nén trong lòng được giảm bớt rất nhiều, Diệp Cẩn Niên nghiêng người trên ghế, đưa mắt nhìn ánh đèn đường phủ xuống xương gò má tuấn mỹ của Thiệu Tư Hữu, men say lúc trước dâng trào, làm cho người trước mắt bắt đầu mông lung.

Lông mi rất dài, sự dịu dàng luôn luôn lưu chuyển nơi đáy mắt ôn hòa, có thể làm cho người khác đắm chìm trong ánh mắt ấy, bờ môi đẹp mắt, sự sắc sảo được thể hiện hòa với tác phong tao nhã của anh, cô phác họa khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc, không biết đã khiến bao nhiêu trái tim bị trói lại trên người anh. Giống như bị mê hoặc, Diệp Cẩn Niên từ từ đưa tay lên vuốt ve. Da rất tốt, âm ấm lành lạnh, anh đưa cảm xúc thoải mái đến cho người khác.

Diệp Cẩn Niên chợt nhớ đến lúc cô dùng thân phận Niên Nhạc Nhạc đi làm cùng với Thiệu Tư Hữu ở Thiệu Thị, ánh mắt của những nữ nhân viên kia đều treo thêm trái tim hồng.

Kẻ gây tai họa.

Nghĩ như vậy, Diệp Cẩn Niên lập tức dùng sức nhéo một cái lên mặt Thiệu Tư Hữu.

"Đừng lộn xộn, anh đang lái xe." Rốt cuộc Thiệu Tư Hữu cũng không thể nhịn được nữa, dùng một tay kéo bàn tay của Diệp Cẩn Niên đang làm loạn trên mặt mình xuống, bên cạnh anh là người con gái anh yêu nhiều năm, mấy ngày không gặp khiến cho nỗi nhung nhớ cũng đã nhập vào xương thịt, mới vừa rồi trong ngõ tối ôm hôn kích tình như vậy đã làm anh suýt nữa mất khống chế, hiện tại lại còn làm ra hành động trêu đùa này, cô thật sự coi anh là thánh nhân sao?

Diệp Cẩn Niên bĩu môi, có chút uất ức muốn rút tay trở về, nhưng lại bị Thiệu Tư Hữu nắm rất chặt, thử mấy lần đều không thành công, liền dứt khoát ngồi thẳng lên cứng rắn kéo trở về.

Thiệu Tư Hữu cảm thấy bất đắc dĩ, quay đầu liếc nhìn Diệp Cẩn Niên đang vui vẻ làm loạn, cô đã ngà ngà say đôi mắt khép một nửa lười biếng tựa vào lưng ghế, sắc mặt khẽ biến thành ửng hồng, ánh mắt mang theo vài phần mơ màng, ánh mắt mang theo một tia vô tội cố tình nhìn Thuộc Tư Hữu, bàn tay đang cầm vô lăng của Thiệu Tư Hữu căng thẳng, chiếc xe vốn đang được điều khiển vững vàng đột nhiên lại thắng xe rồi nhanh chóng lướt vào chỗ đậu xe cách đó không xa.

"Đến rồi." Quan tâm giúp Diệp Cẩn Niên khép chặt áo khoác lại, sau đó Thiệu Tư Hữu đi vòng qua dìu cô xuống xe.

Không trở về nhà họ Diệp, dĩ nhiên cũng không thể đến nhà họ Thiệu, chung quy cũng không thể không xem Hoắc Nhĩ Khắc vào mắt. Vì vậy, địa điểm được chọn là khách sạn Thiên Triều của Thiệu Thị.

"Nghỉ ngơi trước đi, anh cho người dưới lầu mang lên chút thức ăn cho em, em còn chưa ăn tối." Đỡ Diệp Cẩn Niên đến ngồi xuống giường xong, Thiệu Tư Hữu nói rồi mới xoay người định đi, liền bị Diệp Cẩn Niên kéo cánh tay lại, quay đầu lập tức đối diện với bộ dạng đáng thương của cô, đáy lòng mềm ra: "Ngoan nào, anh đi mở nước cho em tắm rửa."

Bóng đêm đen đặc.

Thiệu Tư Hữu từ trong phòng tắm bước ra, thì Diệp Cẩn Niên đang ôm gối ngồi trên bệ cửa sổ to lớn, đầu dựa vào vách tường, hai mắt khép lại, hình như đã ngủ thiếp đi. Cằm hơi nhọn khẽ ngẩng lên, vẫn duy trì tư thế ngắm nhìn bầu trời.

Lông mày của Thiệu Tư Hữu hơi nhướng lên, trái tim tức giận âm ỉ.

Tư thế như vậy không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy, khi Diệp Cẩn Niên còn là Niên Nhạc Nhạc, trong phòng của cô ở nhà họ Thiệu, sẽ thường xuyên thấy cô như vậy, nhưng lúc đó cô chưa đón nhận anh.
alt
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc