https://truyensachay.com

Đại Thần, Em Muốn Sinh khỉ Con Cho Anh

Chương 11 - Chương 11

Trước Sau

đầu dòng
Tác giả: Hàn Mạch Mạch

Editor: Little Little

Vừa nghe đến hai chữ ăn cơm, Đường Viên lập tức căng thẳng.

Bụng cô không thể nhịn đói, sữa chua không thể uống không, cầu thang cũng không thể té, nhất là nam thần đang ép cô ăn cơm, cô tuyệt đối không thể...

Không thể ăn quá nhiều.

Nhìn thấy bữa chiều là cháo trắng rau muống và khoai tây sợi, cuối cùng Đường Viên cũng yên tâm. Lâu rồi chưa ăn cơm, nhìn rau muống xanh nhạt Đường Viên kích động vô cùng, cô cầm đũa bắt đầu dùng bữa cực kỳ nhanh.

Dung Giản lái xe quay về trường học lấy Laptop đến, lại tiện đường ghé mua sữa bò. Lúc anh bước vào, Đường Viên đang sung sướng uống canh suông dành cho bệnh nhân, cô bưng chén sứ nhỏ màu trắng, phồng má lặng lẽ uống không một tiếng động, không kén ăn, cũng không để cơm dư thừa.

Đặt chén canh xuống, lúc nhìn thấy anh, Đường Viên nuốt canh trong miệng xuống mới nói: Anh đã trở về.

Ừ. Dung Giản đưa sữa bò cho cô.

Đường Viên chẳng qua chỉ bị chấn động não rất nhỏ, cũng không có bị đổ máu gì gì đó, nhưng mà dù sao cũng là lăn bậc thang từ trên cao xuống, bác sĩ đề nghị cô phải nằm viện quan sát vài ngày, nằm trên giường nghỉ ngơi cho thật tốt.

Nghe theo lời dặn của bác sĩ, Đường Viên ăn cơm tối xong uống sữa bò lại nằm trên giường. Cô nhìn thoáng qua Dung Giản đang ngồi trên ghế salon gõ bàn phím, lén lút lấy điện thoại đặt dưới gối ra, phát tin mới trên Weibo ——

Một Viên Bánh Trôi Vừa Lớn Vừa Tròn: Tôi vừa chạm vào một nam thần hoàn mỹ.

Vừa phát tin thì nhận được phản hồi——

Lạc Già trả lời Một Viên Bánh Trôi Vừa Lớn Vừa Tròn: Nắm lấy cơ hội viết truyện đăng lên Weibo đi Một Viên Bánh Trôi Vừa Lớn Vừa Tròn, nhanh lên, viết thêm đi, viết thêm đi!

Đúng vậy, viết thêm! Thế nhưng cô không dám ở trước mặt Dung Giản viết truyện, Đường Viên đang nghĩ xem buổi tối nên viết truyện như thế nào, điện thoại của Dung Giản đã vang lên. Đường Viên nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục! Tiếp tục nhanh lên! Như vậy cô có thể dùng điện thoại gõ chữ giống như bọt biển chen lấn trong nước, góp gió thành bão, nhất định có thể viết ra ba nghìn chữ đúng giờ.

Nhưng mà, Dung Giản trực tiếp ở lại phòng bệnh nghe điện thoại, không có tránh đi.

Nếu như vậy, hay là cô cứ nghe đi, Đường Viên dựng thẳng tai, không biết người bên kia điện thoại nói gì đó, chợt nghe thấy Dung Giản thấp giọng ——

Ừ, không về nữa anh tiếp tục nghe điện thoại, đột nhiên nhìn thoáng về phía giường bệnh bên này, ánh mắt Đường Viên không kịp tránh né vừa lúc bị anh quét đến. Cô lại càng hoảng sợ, chợt nghe Dung Giản nói tiếp ——

Giúp thầy hướng dẫn trông trẻ con. Dung Giản khẽ nói.

Trông trẻ con...

Trẻ con...

Con...

Đường Viên nhìn Dung Giản, rồi nhìn lại mình một chút, mình chỉ nhỏ hơn anh ấy một tuổi anh trông mình như trẻ con, như vậy thật sự không được!

Không giải thích được lại cảm thấy xấu hổ!

Sau khi cảm thấy xấu hổ cô lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, Dung Giản hiện đang chăm sóc cô, có lẽ chỉ vì cô là con gái của thầy hướng dẫn của anh.

Dung Giản nói được thì làm được, trông trẻ con rất tận tâm, mãi đến mười giờ tối cũng không quay về trường học. Vì vậy, Đường Viên cũng không có cơ hội viết truyện.

Hơn mười giờ đêm, điện thoại của Dung Giản lại reo hai tiếng, Đường Viên dựng thẳng tai, nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mở ra rất nhỏ và tiếng bước chân càng ngày càng xa sau đó mới nhẹ nhàng thở ra.

###

Dung Giản đứng ở trong ngõ hẻm bên dưới đèn đường lâu năm không tu sửa, mặt lạnh nhìn người cậu trên danh nghĩa bị một đám côn đồ đấm đá một lúc lâu.

Mục Tử Kỳ chật vật cuộn tròn thân thể tránh né, vừa nhìn đám côn đồ kia vừa cầu xin tha mạng: Đừng đánh tôi, cháu trai của tôi sẽ lập tức tới ngay, cháu trai của tôi sẽ giúp tôi trả tiền, đừng đánh tôi! Ông nói xong nhìn bốn phía, nhìn thấy Dung Giản đang đứng dưới đèn đường mới hô to một tiếng: Dung Giản!

Mày cũng đừng hù tao, mày còn có cháu trai lớn như vậy sao! Tên cầm đầu nghe vậy liếc mắt nhìn Dung Giản, cười lạnh một tiếng rồi cầm côn thép đánh vào chân Mục Tử Kỳ một cách tàn nhẫn, mới xoay người nhìn Dung Giản nói: Cháu trai, trả tiền đi! Cậu của mày nợ tụi tao hai vạn đó.

Mục Tử Kỳ đau đến mặt mũi trắng bệch, cắn răng nhìn Dung Giản rống to: Đưa đi, nhanh đưa tiền cho bọn họ, không phải cậu bảo con mang tiền tới đây sao, tiền đâu?

Dung Giản mặt không đổi đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, không đến gần, cũng không nói một lời.

Mục Tử Kỳ nóng nảy: Dung Giản! Mẹ kiếp! Mày muốn hại chết tao à!

Mẹ kiếp, cuối cùng mày có trả tiền hay không? Tên cầm đầu của đám côn đồ cũng gấp gáp, lại tiếp tục chà đạp Mục Tử Kỳ một cách tàn nhẫn, sau đó cầm côn thép bước tới gần Dung Giản. Tên côn đồ kiêu ngạo cầm lấy côn thép đứng ở trước mặt Dung Giản, vóc dáng Dung Giản rất cao, nhìn thấy khí thế từ trên người anh không khỏi có chút cảm giác đối địch.

Tên côn đồ cầm côn thép chỉ vào Dung



alt
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc