https://truyensachay.com

Đại Thần, Em Muốn Sinh khỉ Con Cho Anh

Chương 15 - Chương 15

Trước Sau

đầu dòng
Vừa về tới ký túc xá, Đường Viên lập tức thả con khỉ con kia vào đầu giường, quay về phía khỉ con gõ bàn phím thật nhanh——

. . . . . .

Nhất định là tôi nghĩ quá nhiều, nhưng lúc anh ấy nói có thể hôn, tôi thật sự vui vẻ đến muốn bay lên!

Có em gái hỏi tôi trước kia có từng quen biết nam thần hay không, tôi đương nhiên biết chứ, tôi còn từng xuất hiện cùng một lúc với anh ấy, nếu không tôi đã không si mê như thế rồi.

Nhưng mà anh ấy không nhớ ra tôi tôi cũng không thấy khó chịu.

Bởi vì, lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, đối với tôi mà nói thật sự không phải là cái hồi ức đáng nhớ gì.

Ngày mai lại nói, tôi không thể đăng vượt qua 3000 chữ được.

. . . . . .

Cập nhật xong Đường Viên lại tiện tay làm mới lướt xuống, lập tức quét thấy mấy cái bình luận ——

Cho ngươi Nam chinh: Cô không nghĩ nhiều, khẳng định anh ấy cũng thích cô! Chỉ là lần gặp mặt đầu tiên của các người không phải lần anh ấy làm đại diện cho học sinh lên phát biểu đó sao?

Lần đó nam thần hẳn là không chú ý tới mập mạp đi.

Phụ Nhị: Làm người khác khó chịu vì muốn có ý tứ sao? Nhất định cắm ở nơi này, Thịt cô ăn hay không ăn!

Bay đi bay đi: Lầu trên, Thịt cô ấy cũng ăn, lại nói, cuồn cuộn bản này lúc nào thì thịt hầm!

Thịt. . . . . .

Ngôi thứ nhất. . . . . .

Dung Giản. . . . . .

Đường Viên không dám nghĩ tới, ngày nghĩ gì đêm mơ đấy gì đó cô đã lĩnh hội qua một lần rồi.

Lúc tâm trí cô đang rối bời, điện thoại di động trong tay lại chấn động, Đường Viên cầm lên vừa nhìn mới phát hiện cô bị Nam An An cho vào nhóm tên là Khiêu chiến cái chén lớn này . Đường Viên xóa bỏ biểu tượng ôm, đang muốn tìm biểu cảm bong bóng lại nhìn thấy trong nhóm có một thông báo mới ——

Dung Giản đã tham gia “Khiêu chiến cái chén lớn này”.

Tay cô run lên, một biểu tượng biểu lộ tình cảm đã phát ra ngoài ——

Đường Đôn Nhi: [ahahaha] một vẻ mặt cực lớn bắn ra ngoài, mặt mèo màu hồng càng lúc càng lớn càng lúc càng lớn, chiếm cứ (lqd) cả màn hình, sau đó bĩu môi hôn màn ảnh một cái, còn phát ra âm thanh, cả màn ảnh đều là bong bóng màu hồng.

Đường Đôn Nhi: Ấn, ấn lầm rồi ha ha ha ha, là hoan nghênh.

Dung Giản: Ừ.

Đường Viên vùi mặt vào trong gối.

###

Rất nhanh đã đến Trung thu.

Lúc nhận được điện thoại của Mục Tử Kỳ, trong ký túc xá của Dung Giản chỉ còn lại một mình anh.

Lễ Trung thu được nghỉ ba ngày, các đồng học ở thành phố này đã về nhà, đồng học vùng khác cũng tới hội trường nhỏ theo phong cách phương Tây tham gia tiệc Trung thu rồi. Cả sân trường đều rất vắng vẻ, ký túc xá 21 cách hội trường nhỏ rất gần, Dung Giản ngồi ở bên cửa sổ, có thể nghe được tiếng nói tiếng cười cách đó không xa.

Sắc trời đã có chút tối, anh không bật đèn, cả người đều ẩn vào trong bóng đêm, nghe người nọ ở đối diện không tình nguyện nói —— Ba tôi bảo cậu trở về ăn cơm.

Không cần.

Sau khi Dung Giản cự tuyệt, Mục Tử Kỳ giống như là thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng hô một tiếng về phía bên kia: Cha, Dung Giản nói cậu ta không trở lại.

Ống nghe bên kia mơ hồ truyền đến âm thanh lão đầu tử.

Không trở lại cũng đừng quản nó nữa, để cho nó đi công viên tưởng niệm với cha mẹ nó đi, ăn tết lớn còn ra thể thống gì nữa!

Đã nhiều năm như vậy, âm thanh lão đầu tử vẫn là trung khí mười phần.

Trong chốc lát điện thoại đã bị một người khác nhận, âm thanh lão nhân có chút run rẩy: Dung Giản à, đã rất lâu bà ngoại không có gặp con rồi. Hôm nay là lễ Trung thu, một mình con ở bên ngoài sao bà ngoại nuốt trôi cơm được, con trở lại đi, dù gì cũng là nhà con mà . . . . .

Dung Giản cúp điện thoại, lái xe trở về nhà họ Mục một chuyến.

Cơm tối ăn thật sự rất không thoải mái, Dung Giản như không có việc gì mà động đũa. Nhà lớn nhà họ Mục từ sau khi mẹ anh qua đời, vẫn không có thay đổi gì, có chăng chỉ là trên tường phòng khách năm đó là bức ảnh gia đình một nhà bốn người, hiện tại đổi thành bức ảnh mới chỉ có một nhà ba người nhà họ Mục.

Lão già ôn hoà quan tâm anh mấy câu, sau đó bắt đầu nói bóng nói gió.

Dung Giản, con cũng năm tư rồi, về sau là chuẩn bị ra nước ngoài, hay là đi tìm việc luôn à?

Dung Giản cúi đầu nhìn đồng hồ, không chút để ý trả lời: Học nghiên cứu.

Được, học nghiên cứu tốt! Lão già khen một câu, tiếp đó lập tức chuyển đề tài lên người Mục Tử Kỳ: Cậu con cũng không tốt được như con, không lấy được danh sách bảo vệ nghiên cứu, thi nghiên cứu ta thấy nó cũng khó mà thi đậu, ta muốn để cho nó ra nước ngoài. . . . . .

Ừ.

Dung Giản à, Mục Thanh Vân thấy nói bóng nói gió cũng vô dụng, lại đổi loại phương thức biểu đạt: Mẹ con khi còn tại thế, cũng rất quan tâm cậu con, mong đợi nó thành tài. Các con đều là người thân. . . . . .

Mục Thanh Vân muốn nói lại thôi, nhìn Dung Giản vẫn luôn thờ ơ, cuối cùng vẫn là không bỏ được mặt mo, cầm gậy hung hăng gõ xuống mặt đất một cái, tự mình chống gậy đi về phía ghế sa lon.

Dung Giản liếc mắt nhìn bóng lưng của ông, thật ra thì Mục Thanh Vân đã rất già, tóc hoa râm, đi đứng không lưu loát, lưng cũng còng.

Con đi trước. Dung Giản đứng lên đi ra ngoài.

Mục Thanh Vân thấy thế lại gõ gậy lên mặt đất một cái, cả giận nói: Mày đi đâu vậy?

Công viên tưởng niệm.

Dung Giản nói hai chữ, lập tức nhìn thấy sắc mặt Mục Thanh Vân trắng bệch một chút, có lẽ là không ngờ anh nghe được lời của ông.

Sau khi rời khỏi nhà họ Mục, Dung Giản lái xe tới công viên tưởng niệm ở ngoại ô thành phố.

Đầu thu nên công viên tưởng niệm có chút tiêu điều, lá cây rụng trên mặt đất thành một tầng mỏng.

Ánh trăng trong suốt chiếu xuống đường nhỏ

alt
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc