https://truyensachay.com

Đấu Y

Chương 153: Lão quái vật chân chính

Trước Sau

đầu dòng
Thu Ý bị đánh bỏ chạy thế nhưng Nam Cung gia hiện nay như thế nào cũng không thể thả người đi được, nếu không bẩy tông phái còn lại trách tội sợ là Nam Cung gia thừa nhận không nổi.

Ba gã tử sĩ bị mấy trăm người vây công, lại phối hợp với cung tiễn thủ bên ngoài, đang bị vây nhốt trong đó.

Bản thân Lam Phượng Hoàng bị trọng thương đã không còn lực chiến đấu, Lâm Uyển Nhi thì bị hạ cấm chế căn bản không thể sử dụng được năng lực, trước đó lại vận chuyển tử long khí diễm, dù chưa phóng xuất ra nhưng cũng đã tiêu hao không ít nguyên lực, lúc này chỉ có thể đứng nhìn một bên.

Lâm Khiếu Đường tự nhiên trở thành đối tượng chính bị công kích, Nam Cung Bác, Nam Cung Nha Nguỵêt, Phùng Thiên Đạo và Nam Cung Phỉ Phỉ, bốn đại cao thủ cùng xông lên có thể vây khốn được hắn.

Hiện tại Lâm Khiếu Đường dù cho tu vi có lợi hại hơn nữa, cũng không thể chịu nổi sự công kích của cả bốn người này.

Trên thực tế, vừa đánh bại Thu Ý là có chút may mắn, vừa mới đánh Lâm Khiếu Đường đã dùng toàn lực, đánh cho đối thủ trở tay không kịp, lại thêm nguyên lực quái dị của mình, vũ kỹ cổ quái và sự bảo hộ của nguyên sa, làm cho Thu Ý không đánh giá đúng thực lực.

Nếu luận thực lực chân chính mà nói, Lâm Khiếu Đường tuyệt đối không thể chống lại được Thu Ý, bất quá kết quả so đấu thắng hay bại cũng không hoàn toàn dựa vào thực lực quyết định, trừ phi là cao hơn rất nhiều, đã không còn cùng một cấp bậc vậy thì còn nhiều yếu tố khác quyết định.

Cái gọi là hai quân giao chiến người dũng cảm thắng.

Trận đấu của hai người lúc trước chính là như vậy, Thu Ý thua ở trên tâm lý, kỳ thực hắn chỉ là bị một chút tiểu thương, cũng không ảnh hưởng quá nhiều, thế nhưng phòng tuyến tâm lý đã tan vỡ, cảm giác thấy đối thủ rất mạnh, khó đối phó, càng sợ hãi người sau lưng Uyển Nhi chạy đến, người đó hắn tuyệt đối không thể trêu vào.

Nếu không phải Địch Long uy bức lợi dụ, Thu Ý dù cho có tám lá gan cũng không dám hạ thủ vào nữ nhi của Lâm Liệt, cái này rõ ràng là muốn chết.

Bất quá khi lợi nhuận đạt được vuợt qua cái hại thì Thu Ý cam tâm tình nguỵên thử mạo hiểm một lần, thế nhưng khi thực sự chuẩn bị hạ thủ thì vô luận là trên mặt thong dong như thế nào trong lòng cũng kịch liệt giao động nhất định.

Bốn đánh một, Lâm Khiếu Đường khổ chiến hơn mười hiệp cũng có chút không chịu nổi. Nếu như không phải Nam Cung Phỉ Phỉ và Nam Cung Nha Nguỵêt có ý định thả người thì Lâm Khiếu Đường sợ là đã bị đánh bại.

Phùng Thiên Đạo phóng xuất ra một đạo thanh quang đánh vào giữa ngực Lâm Khiếu Đường. Phanh một tiếng, lui về phía sau hơn mười bước mới đứng vững thần hình.

Phốc, rốt cuộc không ức chế được khí huyệt nhộn nhạo trong người, phun ra một ngụm máu đen, Lâm Khiếu Đường không cam lòng lau đi vết máu nơi khoé miệng.

Nguyên sa cũng không thểhoàn toàn ngăn cản được thanh quang, bên ngoài bị đánh thủng một lỗ, thân thể của chủ nhân bị đã bị đánh trúng.

Ba gã tử sĩ bị bao vây trong đám người vẫn sừng sững không ngã, chỉ là công kích càng ngày càng thong thả, không ngừng có vết thương mới trên người bọn họ.

Thể lực tiêu hao thật lớn đã làm cho Lâm Khiếu Đường không thể khống chế được hơn mười khoả quang đạn, thỉnh thoảng bị pháp bảo của bốn người, thanh quang đánh lên người một chút, thậm chí có đôi khi công kích thuật pháp rất nhỏ cũng không đỡ được.

- Khiếu Đường ca ca, không cần quan tâm Uyển Nhi, ngươi đi trước!
Lâm Uyển Nhi lo lắng nói.

Vết máu nơi khoé miệng của Lâm Khiếu Đường hiện rõ, vung tay cười khẽ
- Ngày hôm nay Khiếu Đường ca ca của ngươi không thể đem ngươi ra khỏi Nam Cung gia tuyệt đối sẽ không đi.

Lâm Uyển Nhi mặc dù không tình nguyện, nhưng nghe được những lời này trong lòng không khỏi ngọt ngào, so với ăn mật đường còn muốn ngọt hơn, không kìm được nở nụ cười, lẩm bẩm nói:
- Khiếu Đường ca ca, cảm ơn ngươi, bất quá Uyển nhi vẫn muốn ngươi đi trước, có những lời nói này của ngươi là đủ rồi.

Không biết vì sao, trên mặt của Nam Cung Phỉ Phỉ hiện lên vẻ hâm mộ, trên khuôn mặt xẹt qua một tia rung động, tựa hồ như nghĩ đến cái gì đó, liếc mắt nhìn về phía thanh niên lại bị một đạo thanh quang bắn trúng, giơ thanh kiếm lên tiếp tục phóng đến.

Thế công của Phùng Thiên Đạo và Nam Cung Bác sắc bén dị thường, trên người Lâm Khiếu Đường đã có rất nhiều chỗ bị pháp bảo gây thương tích, hầu như đứng thắng cũng không ổn định, nhưng vẫn như cũ không hề sợ hãi tiếp tục nghênh đón công kích.

- Thực là quật cường!
Nam Cung Nha Nguyệt nói nhỏ một tiếng, bốn năm trước cho rằng người này chỉ là một lẻ ăn chơi vô dụng, nguyên lai đó chỉ là bề ngoài mà thôi, nghĩ đến nếu như không có điểm cố chấp làm sao có được một thân tu vi như ngày hôm nay.

- Lâm tiểu huynh, bốn năm trước, lão phu đối với ngươi dùng một số thủ đoạn không hay lắm, chung quy là thiếu ngươi, hôm nay tu vi của Lâm tiểu huynh lại cao như vậy, lão phu bội phục, hôm nay thả cho ngươi một con ngựa, nếu như ngươi thành thật ly khai, lão phu tuyệt không ngăn trở.
Con mắt già lão của Nam Cung Bác quét ngang nói.

Phùng Thiên Đạo vừa mới nghe được những lời vừa rồi vội hỏi:
- Nam Cung tộc trưởng, sao lại có thể thả hổ về rừng? Giết hắn sau này võ tông thiếu một viên dũng tướng.

Nam Cung Bác xua tay nói:
- Phùng đạo hữu không cần nhiều lời, đây là việc riêng tư của lão phu và vị tiểu huynh đệ này, không liên quan đến ai khác, lão phu tự có chừng mực, Lâm tiểu huynh, ngươi có bằng lòng hay không?"

- Tốt! Lão tử cũng đang rất mệt mỏi, không muốn đánh nhau nữa.
Lâm Khiếu Đường mang theo một thân đầy vết thương đang chảy máu, lại vẫn tươi cười như cũ, không hề nhìn ra vết thương gây cho hắn chút thống khổ nào.

Lâm Khiếu Đường chăm chú nói:
- Ta đây có thể đi, Nam Cung lão…tộc trưởng, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nếu như ngươi lừa ta thì là vương bát đản.

Hai tay Nam Cung Bác chắp phía sau, trên mặt không hề vui mừng
- Lão phu đã nói được tự nhiên sẽ làm được, ngươi đi đi!

- Hảo, ta ơn Nam Cung tộc trưởng, Uyển Nhi, chúng ta đi!
Lâm Khiếu Đường chạy lên bậc thang, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Uyên Nhi, liền theo hướng ngoài đình viện chạy đi, vẻ mặt Lam Phượng Hoàng ngạc nhiên.

Khuôn mặt già nua của Nam Cung Bác nhất thời đỏ bừng, Nam Cung Nha Nguyệt và Nam Cung Phỉ Phỉ có chút buồn cười, người này chính là hợp thể của vô lại và anh hùng.

Phùng Thiên Đạo tung ra vài đạo phù, thanh quang loé lên, phóng ra ngoài, đánh về phía Lâm Uyển Nhi, Lâm Khiếu Đường căn bản không cần suy nghĩ nhiều, một tay đẩy ngã Lâm Uyển nhi xuống đất, bản thân lấy ngực đón đỡ, phanh, đạo thanh quang lần này uy lực lớn hơn trước khá nhiều, Lâm Khiếu Đường như đạn pháo bắn ngược lại, va chạm vào một bức tường phía sau mới ngừng thân hình lại được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
alt
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc