https://truyensachay.com

Đấu Y

Chương 245: Phát hiện ngẫu nhiên

Trước Sau

đầu dòng

Lâm Khiếu Đường là tu luyện giả duy nhất được đồng ý tiến nhập mà có tu vi thấp nhất, ngay cả Tân Tây Á cũng không ngoại lệ, cũng may hai người có mối liên hệ linh hồn cực kỳ mật thiết, vì vậy không sợ chia lìa, trao đổi trong khoảng cách tương đối xa không có nhiều ảnh hưởng.

Tầng thứ nhất bị một tường nham thạch dày phong ấn lại, nếu như không phá được bức tường này thì không thể tiến vào bên trong.

Phá bức tường này hiển nhiên là nhiệm vụ của ải nhân Hồng Hồ Tử, thanh "lôi hỏa chiến phủ" phía sau lưng rốt cuộc cũng có chỗ dụng võ.

Dưới sự tàn phá của cây thần phủ và lão ải nhân, bức tường nham thạch dày ầm ầm đổ sập, nhưng mà phía sau lại có thêm một bức tường hoàn toàn tương đồng.

Nhiều lần như vậy, tổng cộng đã đạp đổ năm bức tường mang theo ma pháp trận gia trì, tầng thứ hai rốt cuộc cũng xuất hiện trước mắt mọi người, lúc này lão ải nhân Hồng Hồ Tử ngay cả hô hấp cũng bắt đầu không ổn định, hiển nhiên muốn đập những bức tường vừa rồi không phải chỉ cậy mạnh là đủ.

Bằng không nói để cho Bỉ Mông nhất tộc Khăn Long chẳng phải là càng dễ dàng hơn sao!

Tiến vào tầng thứ hai, một tòa "nộ điểu trận" thật lớn hiện ra trước mắt mọi người, đây chính là một loại ma pháp trận thưởng cổ hoàn toàn thiên về tính công kích.

Trong trận có hơn mười con "thanh ảnh cự điểu" nhè nhàng chậm rãi bay qua lại, thoạt nhìn có vẻ rất vô hại, thế nhưng một khi có người dám xông vào, những con chim bằng năng lượng thực chất hóa này sẽ điên cuồng công kích.

Công kích bình thường đối với những con thanh điểu này không có tác dụng, hơn nữa số lượng của chúng thủy chung bảo trì tại năm mươi chín con, tiêu diệt một con trong thời gian nhất định ma pháp trận sẽ tự động sinh ra một con.

Nếu như hủy diệt "nộ điểu trận" này thì toàn bộ tầng thứ hai cũng theo đó mà hủy diệt, rất có khả năng gặp phải không gian liệt phùng, như vậy con đường vào tầng thứ ba hiển nhiên sẽ bị triệt để phong ấn, bởi vật chỉ có thể vượt qua trận này mà thôi.

Mọi người đứng ngoài trận nhìn năm mươi chín con thanh điểu bay qua lại, có vẻ như không có biện pháp gì.

Lô Tạp Tư gỡ chiếc bao vẫn đeo phía sau, đem toàn bộ mũi tên bên trong lấy ra, những mũi tên này rất nhỏ, tựa hồ như dùng một loại tài liệu đặc thù nào đó chế tạo thành.

Quang mang trong mắt Lô Tạp Tư lóe ra, tất cả mũi tên đặt vào một chỗ, đồng thời lắp tên, giơ cung tên nắm thẳng vào năm mươi chín con thanh điểu trong trận.

Lâm Khiếu Đường bừng tỉnh, thầm nghĩ trong lòng, nguyên lai là muốn dùng công kích duy nhất đem toàn bộ thanh điểu bắt rớt.

Đồng thời bắn ra năm mươi chín mũi tên, còn có thể bảo trì tỉ lệ bắn trúng cực cao, ngoài trừ tinh linh tộc ra không có bất luận chủng tộc nào có thể làm được, hơn nữa cũng tiễn cực kỳ đặc thù này chỉ có tinh linh mới có thể chế tạo ra.

Lục quang quanh thân Lô Tạp Tư lóe lên, nguyên lực bành trướng, cũng tiễn trong tay phát ra từng trận thanh minh. Toa…

Chỉ nghe thấy một tiếng xé gió, năm mươi chín mũi tên đồng thời bắn ra ngoài, kỷ…, thanh điểu huyễn ảnh cư nhiên phát ra những tiếng kêu thảm thiết, năm mươi chín con thanh điểu bị bắn trúng trong nháy mắt biến mất, những mũi tên vừa mới bắn tựa hồ như cùng với năng lượng của thanh điểu trung hòa vào với nhau, lập tức biến mất không thấy hình bóng.

- Ta chỉ mang theo bấy nhiêu mũi tên mà thôi!

Lô Tạp Tư đơn giản nói một câu, nhanh chóng chạy đi.

Những người khác theo đó dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua "nộ điểu trân", Lâm Khiếu Đường cố ý thả chậm tốc độ, khi Lâm Khiếu Đường vọt tới đầu bên kia đại trận lập tức cảm giận được phía sau có một cỗ lực lượng cường đại phác đến, quay đầu nhìn lại, năm mươi chín con thanh điểu cư nhiên đã sống lại toàn bộ.

Lướt qua "nộ điểu trận", đến một không gian rất lớn, nguyên lai là căn phòng chứa đồ, thế nhưng bên trong trống rỗng, chỉ có vài thứ vật nhỏ rải rác nằm trên mặt đất, đối với những người ở đây mà nói, đều không có tác dụng gì quá lớn, thế nhưng nếu như cầm ra bên ngoài có thể bán được với giá không nhỏ, mấy trăm nguyên thạch tuyệt đối không có vấn đề.

Mục tiêu của tất cả mọi người hầu như là tầng thứ ba trở đi, bởi vậy đối với tầng thứ hai không hề lưu ý, Lâm Khiếu Đường thì bị Mông Tạp giám sát chặt ché, muốn tiện tay cấm lấy vài thứ lại không thuận tiện cho lắm, Lâm Khiếu Đường không muốn bại lộ toàn bộ thực lực của mình quá sớm, thở dài nhìn những vật phẩm trên mặt đất rồi bỏ đi.

Tầng thứ ba phảng phất giống như một tòa vong linh bảo điện thật lớn, nhưng lại không có khí tức âm trầm, một loại tượng hình tử vong kỵ sĩ và hắc võ sĩ bày biện trong "tử linh trận".

Lâm Khiếu Đường cảm giác như tiến nhập vào trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng, những bức tượng bất tử tộc này giống như binh mã thủ vệ nơi này.

Bởi vì số lượng vô cùng khổng lồ, coi như là cao thủ linh hồn giai cũng ăn không tiêu nhiều tử vong kỵ sĩ và hắc võ sĩ như vậy vây công.

Bất quá mấy vạn năm qua, đã có rất nhiều người thành công xuyên qua được trận này, phương pháp cứ như vậy từ các tu luyện giả cao cấp lưu truyền ra ngoài.

Ốc Trát giơ tay tung ra một chiếc trùy châm cự lớn, trùy châm bay tới đỉnh của "tử linh trận", mạnh mẽ đâm vào bên trong, sau đó một cỗ sương mù nồng đậm từ trong trùy trâm tràn ngập ra bên ngoài.

Toàn bộ "tụ linh trận" nhất thời sương mù lượn lờ!

Cấm linh vụ, một loại bảo bối có thể tạm thời chặt đứt năng lực nhận biết của bất tử tộc, bất quá tử vong kỵ sĩ và hắc võ sĩ đều thuộc về bất tử tộc cao cấp cho nên hiệu quả của cấm linh vụ này cực kỳ hữu hạn.

Giống như tại tầng thứ hai, mọi người gấp gáp không thể chờ đợi được nhanh chóng xuyên qua "tử linh trận", lúc này Lâm Khiếu Đường cũng thoáng đề thăng tốc độ hơn một chút, nếu như bị đám bất tử tộc này bao vây bên trong, vậy thì rắc rối to rồi.

Ở đây chí ít cũng có tới mấy trăm tử vong kỵ sĩ và hắc võ sĩ, hơn nữa mỗi một tên đều mặc một bộ khải giáp hoàn chỉnh phi thường, tựa hồ như vị ma tháp đại thần trước khi chết đã chuẩn bị đầy đủ nguyên vẹn, rất sợ có người đến trộm đi vật gì đó của hắn, bất quá cho dù bố trí có tinh vi đến đâu đi nữa, theo thời gian và theo những người sấm trận, cuối cùng sẽ bị phá giải.

Ngay khi vọt tới phân nửa thời gian, Mông Tạp bắn ra một mũi băng tiễn đem trùy trâm trên đỉnh đánh rơi xuống đất, sương mù bên trong tụ linh trận nhất thời từ từ tiêu tán.

- Mông Tạp, ngươi đây là có ý gì?

Áo Phỉ Khắc suy nghĩ vì đại cục nên một đường đi tới vẫn trầm mặc không nói, mắt tháy Mông Tạp ngang nhiên giở thủ đoạn ngay trước mặt, cuối cùng không nhẫn nhịn nổi quát lên.

- Điều này còn cần phải hỏi hay sao?

Trên mặt Mông Tạp hiện lên nét châm biếm trả lời, dưới chân không có nửa điểm dừng lại.

Khi quãng đường chỉ còn một phần ba, sương mù hoàn toàn tan hết, một loại tử vong kỵ sĩ và hắc võ sĩ yếu ớt mở hai mắt ra.

Dĩ nhiên có người xâm lấn nơi này, đám bất tử tộc đã ngủ say thật lâu này lập tức thổi lên tiếng kèn chiến tranh.

Một hồi đại chiến đã không thể tránh được, Mông Tạp nhất thời trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Hồng Hồ Tử mắt thấy bản thân chỉ kém một bước là có thể tiến vào trong tầng thứ ba, nơi đó nhất định có thứ hắn muốn gì đó, chỉ cần cầm được vào trong tay là đại công cáo thành, lúc này lại bị Mông Tạp làm loạn, nhất thời nổi giận lôi đình.

Nếu nói riêng việc đối phó với bất tử tộc thì tam đại cự đầu của Đạt Khắc giáo hiển nhiên lành nghề hơn rất nhiều, bởi vì tác dụng của hắc ám nguyên lực cường đại, tử vong kỵ sĩ và hắc võ sĩ hầu như nhầm tưởng ba người Áo La Lạp là đồng loại của chúng, bởi vậy cực kỳ ít bất tử tộc đến tấn công bọn họ.

Mông Tạp nhìn đám tử vong kỵ sĩ và hắc võ sĩ đã bắt đầu xông tới những người khác, âm âm cười, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Lâm Khiếu Đường, rất nhanh liền phát hiện ra người này đang ra sức chống lại hai tử vong kỵ sĩ vây công.

Mông Tạp và Áo La Lạp đồng thời đánh mắt, hai người song song hướng về phía Lâm Khiếu Đường bay đi.

Lâm Khiếu Đường nhìn như rất cật lực khi phải đấu với hai gã tử vong kỵ sĩ, thực tế lại rất thành thạo, chỉ là tận lực tránh né mà thôi, hơn nữa hắc ám nguyên lực trên người Lâm Khiếu Đường cũng tương đối cường đại, bởi vậy đối với bất tử tộc hắn không e ngại nhiều cho lắm.

Làm cho Lâm Khiếu Đường thực sự đau đầu chính là Mông Tạp và hắc ám mục sư Ni La, lúc này hắn đã nhìn thấy tam đại cự đầu của Đạt Khắc giáo hướng về phía bên này bay tới.

Lâm Khiếu Đường rất rõ ràng bọn họ đến đây là để bắt mình, chỉ cần thoát được "tử linh trận" liền vào đến tầng thứ tư, sau đó lợi dụng hắn để vượt qua "ma quang trận".

Nhìn Mông Tạp đã bay đến rất gần, trên mặt Lâm Khiếu Đường cười lạnh lùng, âm thầm tự nhủ, nghĩ thật đẹp nha, muốn lợi dụng lão tử qua sông, sau đó lại thả lão tử chết đuối, không có cửa đâu.

Tốc độ của Mông Tạp cực nhanh, mắt thấy sắp bắt được Lâm Khiếu Đường, Lâm Khiếu Đường đột nhiên nhảy ra phía sau, hướng về phía Mông Tạp giơ ngón tay giữa lên.

Lâm Khiếu Đường trực tiếp nhảy vào vùng trung tâm của "tử linh trận", ở đây chí ít có tới năm trăm tử vong kỵ sĩ và hắc võ sĩ đang chờ đợi.

Mông Tạp vô cùng buồn bực, đang muốn đuổi theo, lại bị Ni La ngăn cản

- Hội trưởng đại nhân, chỉ vì một mao đầu tiểu tử mà phải mạo hiểm như vậy rất không đáng, năm trăm tử vong kỵ sĩ và hắc võ sĩ, coi như là giáo chủ đích thân tới cũng phải tốn không ít công phu, tiểu tử đó chết chắc rồi, dù sao ta cũng không tin hắn đến được tầng thứ tư.

Mông Tạp vừa nghĩ đến biểu hiện khiêu khích vừa rồi của tiểu tử kia, trong lòng nhất thời bốc lên một cỗ lửa giận khó có thể áp chế, bất quá nhìn thấy Ốc Trát là người đầu tiên qua được tử linh trận, cũng chỉ còn cách thu hồi tức giận trong lòng, hừ lạnh, rồi bay ra ngoài trận. Bạn đang đọc truyện tại
alt
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc