https://truyensachay.com

Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 33 - Chương 29

Trước Sau

đầu dòng
Editor: miemei

Ngải Vi vào trong lều: “Nhận được bao nhiêu chữ kí rồi?”

“Gần mười ngàn rồi.”

Ngải Vi cười vui vẻ: “Vậy thì tốt quá! Có mấy chữ kí này, nhất định quan tòa sẽ tuyên án nhẹ đi nhiều.”

Lâm Dư Hi xoa huyệt thái dương, nét mặt hơi mệt mỏi: “Nhưng vẫn chưa điều tra được ai là kẻ đứng sau màn sai khiến. Còn nữa, nghe nói tình trạng của bà Trịnh không lạc quan lắm.”

“Chuyện bà Trịnh trúng độc morphine, bên phía cảnh sát đã bắt giữ con trai và con dâu nhà họ Trịnh rồi, tội làm tổn hại đến thân thể người khác của bác trai nhất định sẽ được bác bỏ, tội hành nghề y không bằng cấp cũng có cơ hội xử nhẹ rất nhiều, thậm chí chỉ phạt tiền thôi, cậu đừng lo lắng quá.”

“Hi vọng bà Trịnh tai qua nạn khỏi.”

Ngải Vi ôm vai cô: “Cậu đừng đức mẹ quá. Con trai con dâu của bà ấy nhẫn tâm xuống tay với bà ấy như vậy, người ngoài như cậu có thể làm được gì chứ? Có thể là bọn họ muốn hãm hại hai người để che giấu hành vi phạm tội, chứ hoàn toàn không phải hai người đắc tội ai hết. Cậu với bác trai chỉ là tai bay vạ gió thôi.”

Lâm Dư Hi buồn bã thở dài: “Chỉ mong là vậy!”

“Ding” tin nhắn tới, Làm Sao Đây gửi hình của một chén canh đậu hũ Văn Tư qua.

“Tôi làm đấy, muốn nếm thử không?”

Lâm Dư Hi rất kinh ngạc, trả lời: “Anh biết làm à? Món canh này không khó nấu, khó ở chỗ kỹ thuật dao.”

“Trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền thôi.”

Ngải Vi cướp di động của cô qua: “Làm Sao Đây là ai thế?”

“Bạn đồng tính!”

Ngải Vi trêu chọc nhướn mày: “Bạn đồng tính?”

“Anh ta là người đã kết hôn.”

“Cậu nói chuyện gì với người đã kết hôn chứ?”

Lâm Dư Hi bực mình: “Được rồi! Di động trong tay cậu, cậu tự xem đi.”

Mũi của Ngải Vi kề vào người cô ngửi ngửi: “Mình luôn cảm thấy gần đây cậu giấu mình rất nhiều chuyện nha. Tối qua Chu công tử nấu canh đậu hũ Văn Tư cho cậu, hôm nay tên Làm Sao Đây này lại mời cậu uống canh, chuyện này cũng trùng hợp quá đấy!”

Lâm Dư Hi chỉ có thể trợn trắng mắt bày tỏ sự khinh thường của cô.

“Tên Làm Sao Đây này, dáng dấp thế nào?”

“Chưa gặp qua! Cũng không cần phải gặp!”

“Người không dám lộ mặt, không xấu thì cũng tệ!”

Lâm Dư Hi lại trợn trắng mắt lần nữa.

Ngải Vi tùy tiện lướt vài cái trên di động, thấy một tấm hình mà Lâm Dư Hi tìm kiếm trên baidu, trong hình là một người đàn ông trung niên: “Cậu tìm ông ta làm gì thế?”

Lâm Dư Hi nhìn một cái: “Không phải mình tìm ông ta, là tìm công ty của ông ta. Con cá thứ tư chính là nhân viên trong công ty của ông ta.” Cô thở dài, “Con cá thứ tư là người bình thường, có thể chính là vì quá bình thường, nên manh mối đứt ngay chỗ hắn ta, Chu Tử Chính cũng điều tra không ra.”

“Mình còn tưởng đâu cậu quen với ba của Phương Lâm chứ.”

“Phương Lâm nào?”

“Chính là con nhỏ thường hay đi chung với Vương Vận Kỳ đó. Lần trước lúc cậu vặn tay Vương Vận Kỳ, đồng thời cũng vặn tay cô ta luôn ấy. Ông chủ của công ty vật liệu xây dựng này ba cô ta. Nhắc đến công ty này thì mình thấy tức, ông ta là nhờ con gái ông ta nịnh bợ Vương Vận Kỳ, móc nối với đầu tàu tập đoàn Trường Duyệt kia, nên việc kinh doanh mới càng ngày càng tốt, công ty của ba mình chính là bị ông ta cướp đi không ích mối làm ăn đó. Hết cách, mình lại không biết nịnh bợ Vương Vận Kỳ.” Ngải Vi bĩu môi.

Cả người Lâm Dư Hi rung lên một cái: Vương Vận Kỳ!

Ngải Vi nhìn nét mặt chợt thay đổi của Lâm Dư Hi, suy nghĩ một lúc, hiểu ra, lại hoảng sợ nói: “Chẳng lẽ là Vương Vận Kỳ muốn hại cậu?”

Đầu óc của Lâm Dư Hi bị tin tức đột ngột này làm cho chấn động đến đau nhói lên, cô hoảng hốt nhíu mày: “Tại sao cô ta muốn hại mình, là vì lần trước vặn tay cô ta, ép cô ta xin lỗi ư? Chỉ vì chuyện này, mà cô ta phải bày một âm mưu lớn như vậy, tốn nhiều tiền như vậy để hãm hại mình ư.”

“Mấy triệu đối với Vương Vận Kỳ mà nói thì chẳng là gì. Chỉ là, cô ta thật sự đê tiện như vậy sao?” Chân mày của Ngải Vi nhíu lại, vẻ mặt trầm tư.

Lâm Dư Hi nhìn gương mặt vắt óc suy nghĩ của cô ấy: “Đừng nghĩ nữa! Có nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là đoán mò lung tung thôi, không chính xác được.”

Ngải Vi chớp chớp mắt: “Kêu bạn trai tin đồn của cậu đi điều tra một chút đi!”

“Được rồi! Chuyện này mình sẽ đi lo liệu, cậu mau đi làm đi! Cứ ỷ vào ba cậu là ông chủ, tối ngày trốn việc.”

Ngải Vi kiêu ngạo nhếch môi: “Mình là công chúa, sợ ai chứ?”

“Cậu bệnh công chúa thì có!”

-----

Ngải Vi lại nói nhảm mấy câu rồi phải đi làm, Lâm Dư Hi nhìn vào di động, thấy tin nhắn của Làm Sao Đây: “Sao thế, không có hứng thú uống à?” Cộng thêm một tấm ảnh cún con tủi thân.

“Đương nhiên là có hứng thú rồi! Chỉ là trong lòng phiền muộn thôi!”

“Vì chuyện vụ kiện hả?”

“Ừ!”

“Tôi thật sự hi vọng có thể giúp đỡ.”

Lâm Dư Hi không có tâm tư nói tiếp, nhắn lại một cái mặt cười.

~ ~ Vương Vận Kỳ? Là cô ta ư? Cô ta hận mình lần trước vặn tay cô ta, nên muốn bày kế để trả thù? Có thể nào không?

Cô ta đã có được Lý Thuần Nhất rồi, mình thì không còn gì cả, cô ta còn hận mình cái gì đây? Mình với Lý Thuần Nhất đã không liên quan gì nữa, cô ta còn muốn dây dưa gì chứ?

Càng nghĩ, trong đầu nổi lên càng nhiều gút mắc không tháo gỡ được. Mà trong đầu óc rối loạn từ từ hiện lên một gương mặt: Bầu trời của em có tôi chống đỡ!

Gút mắc trong lòng mình, anh ấy có thể gỡ được không? ~ ~

Cô nhìn thấy tấm hình cô và Chu Tử Chính chụp chung trên màn hình di động. Cô nấu thịt kho cho anh, anh liền trả lại cho cô đậu hũ Văn Tư. Cô chữa khỏi vết thương trong lòng anh, anh liền mở khóa trái tim cô.

Đúng thế, gút mắc trong lòng cô, anh có thể tháo gỡ!

Cô mở QQ của Chu Tử Chính lên, không do dự nữa, gõ vào: Tối nay có rảnh không?

Chu Tử Chính đang trong cuộc họp, mở di động ra, khóe miệng nhếch lên cực kỳ đẹp trai, nhanh chóng nhắn lại: “Trên thế giới này không có chuyện gì quan trọng hơn em.”

“Anh ăn cay không?”

“Có thể!”

“Có muốn thử cánh gà cay không?”

“Tất nhiên! 6 giờ, tôi đi đón em.”

“Đổi chiếc xe khiêm tốn một chút.”

“Được, Ferrari màu đen nhé.”

Lâm Dư Hi muốn ói máu: “Không bằng anh lái xe tăng luôn đi!”

Chu Tử Chính phì cười, giám đốc đang báo cáo công tác sửng sốt, tiếng nói chợt im bặt. Anh ta và những giám đốc khác đang ngồi đó nhìn nhau, lại nhìn sang Tống Thành ngồi bên cạnh Chu Tử Chính. Ánh mắt của Tống Thành Trạch bỗng chốc đầy màu sắc phong phú, thể hiện rất rõ ràng: Ông chủ đang tán gái, đừng quấy rầy!

Chu Tử Chính nhắn lại: “Được, tôi lập tức đặt một chiếc. Nhưng tối nay thì

alt
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc