https://truyensachay.com

Em Chạy Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 51 - Chương 47

Trước Sau

đầu dòng
Lúc xe của Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi đi ngang qua biệt thự nhà họ Vương, thấy cảnh sát mang Vương Vận Kỳ từ trong nhà ra, leo lên xe cảnh sát.

Chu Tử Chính nói: “Tốc độ của tổ trọng án nhanh thật, mới mấy ngày đã điều tra đến Vương Vận Kỳ rồi.”

Lâm Dư Hi nhìn sang chiếc xe cảnh sát lướt qua bên cạnh xe mình, Vương Vận Kỳ mặt mộc ngồi trong đó, cúi đầu. Lâm Dư Hi nhìn vẻ uể oải trên mặt cô ta, nhớ lại gương mặt kiêu ngạo huênh hoang, vênh vênh váo váo của cô ta trước kia, cô ta chắc chắn có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay.

Chu Tử Chính nói: “Vương Vận Kỳ được nuông chiều từ nhỏ. Anh nhớ năm anh mười tuổi đi dự sinh nhật sáu tuổi của cô ta, cô ta nhìn trúng một con búp bê phiên bản số lượng có hạn của một bé gái, liền giật đi. Bé gái kia khóc lên, cô ta rất không tình nguyện mà trả búp bê lại cho cô bé kia. Nhưng không bao lâu sau, thì không thấy con búp bê đó đâu nữa. Sau này Hạo Lâm nói cho anh nghe, có người thấy cô ta lại lấy trộm con búp bê đi, rồi dùng kéo cắt nát, sau đó ném ra cửa sổ.”

Giọng Lâm Dư Hi tức giận: “Cô ta căn bản không phải thích con búp bê đó; cô ta chỉ thích cảm giác sung sướng khi cướp đi thứ yêu thứ của người khác mà thôi.”

“Sống trong gia đình quyền quý, từ khi cô ta sinh ra thì đã muốn gì được nấy, tất cả mọi thứ bên cạnh đều đến quá dễ dàng. Chỉ có thể cướp đồ của người khác, cô ta mới tìm được cảm giác hưng phấn.”

“Trước kia anh có xem một vụ án, cậu ấm của một gia đình quyền quý nọ thích nhất ăn cắp, cha mẹ anh ta biết anh ta có cái tật này, thì bảo vệ sĩ, sau khi anh ta trộm đồ xong thì trả tiền thay anh ta. Cơn nghiện ăn cắp của anh ta càng nuôi càng lớn, sau đó anh ta trộm một cái rương của một đại ca trong sòng bạc, kết quả bị người ta đánh gãy chân.”

“Người mà anh nói em cũng biết, bây giờ anh ta vẫn tiếp tục ăn cắp, chẳng qua là ngồi trên xe lăn mà ăn cắp thôi, cha mẹ anh ta vẫn sắp xếp bảo vệ đi trả tiền cho anh ta. Cả đời của anh ta, cứ thế bị hủy hoại mất.” Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi một cái, “Trong chốn nhà giàu còn có rất nhiều câu chuyện khiến người ta rợn cả tóc gáy, nói ra sẽ làm cho em ghê tởm đến ăn cơm không vô luôn đấy.”

Lâm Dư Hi nắm tay anh: “May mà anh rất bình thường.”

“Hết cách, ba mẹ anh chỉ có một đứa con trai là anh, quản lý rất nghiêm khắc. Ví dụ, đồ chơi lúc nhỏ của anh đều dựa vào chính mình kiếm về.”

“Kiếm thế nào?”

“Kiểm tra chép bài được 100 điểm, được 10 đồng; một học kì không nợ bài tập ở trường, được 20 đồng; thi được hạng nhất, 300 đồng. Còn có, tự gấp chăn, quét nhà, 5 đồng. Tiền của anh đều là tự mình kiếm về từng đồng từng đồng đó, nên lúc mua đồ chơi thấy đặc biệt vui, cũng rất cưng những món đồ chơi kia.”

Lâm Dư Hi mỉm cười: “Hèn gì anh đặc biệt làm một phòng đồ chơi ở nhà.”

“Đương nhiên, những món đồ chơi đó đều do anh cực khổ kiếm về, đều là báu vật gia truyền nha. Anh muốn để lại cho con cháu, truyền lại một đời lại một đời. Nói không chừng một trăm năm sau, mấy món đồ chơi này sẽ có giá trị kinh người đấy.”

Lâm Dư Hi cười khúc khích: “Dân kinh doanh đúng là dân kinh doanh, câu nào câu nấy không rời khỏi nghề chính được.”

“Giá trị kinh người, nhưng không được bán. Anh muốn dùng chúng để nhắc nhở đời sau, trên đời này không có chuyện không làm mà hưởng. Muốn có thu hoạch, thì phải bỏ công ra. Chẳng phải có một câu nói bất hủ, không ai giàu ba đời sao? Anh là đời thứ hai, anh không muốn cháu trai cháu gái của anh trở thành con cháu phá sản đâu.”

Lâm Dư Hi phì cười: “Những chuyện anh phải quan tâm mỗi ngày thật sự không ít nha.”

Chu Tử Chính cười: “Còn không phải vì em sao. Em chữa khỏi cho anh rồi, lại bò lên giường anh, anh mới dám nghĩ đến chuyện con cháu.”

“Ai bò lên giường anh hả?”

Chu Tử Chính chớp chớp mắt: “Được được được, là anh bò lên giường em.”

Lúc xe và xe cảnh sát dừng trước đèn giao thông, Vương Vận Kỳ ngước đầu lên nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy Lâm Dư Hi và Chu Tử Chính nhìn nhau cười trong xe, gương mặt uể oải chán nản của cô ta chợt nổi lửa lên.

-----

Lâm Dư Hi nhận được điện thoại của cảnh sát, phải đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra. Đến cục cảnh sát, người đi tới ở phía đối diện là Lý Thuần Nhất.

“Em cũng đến hỗ trợ điều tra vụ án của bà Trịnh à?” Lý Thuần Nhất hỏi.

“Ừm.”

“Chuyện của bà Trịnh, anh cũng rất buồn. Anh vừa mới nói với cảnh sát tất cả những chuyện anh biết, hi vọng kẻ làm chuyện ác cuối cùng sẽ nhận được trừng phạt.”

Lâm Dư Hi hời hợt gật đầu: “Tôi phải vào trong rồi.”

Lý Thuần Nhất muốn nói lại thôi, mỉm cười: “Được.”

Câu hỏi của phía cảnh sát xoay quanh quan hệ giữa cô cùng Vương Vận Kỳ và Phương Lâm, trước giờ Lâm Dư Hi và hai người đó không hề qua lại với nhau, chỉ đối phó le que mấy câu là xong rồi. Khi hỏi đến xung đột
alt
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc