https://truyensachay.com

Hỉ Doanh Môn

Chương 76 - Chương 75

Trước Sau

đầu dòng
Editor: Trịnh Phương.

Vị khách quý này, lại là một nữ đạo cô hơn 50 tuổi—— Tôn đạo cô, quán chủ Thanh Phong quán nổi tiếng xa gần. Khí thế của vị Tôn đạo cô này không giống bình thường, vô cùng quen thuộc đối với các vị phu nhân ngồi bên trong. Bởi vậy, khi thấy nàng đi vào, bọn họ rối rít chào hỏi nàng, mời nàng ngồi bên cạnh mình.

Tôn đạo cô nói tiếng không dám, khước từ một câu. Trần thị đặt một cái bàn khác ở bên cạnh cho nàng, mời nàng cùng hai vị đạo cô trẻ tuổi nàng mang tới ngồi xuống, mang thức ăn chay và rượu ra, sau đó mới cười nói: Không biết sao hôm nay tiên cô lại tới không báo trước? Dáng vẻ rất là vinh hạnh.

Tôn Đạo cô nói: Nghe nói hôm nay là sinh nhật của Tam tiểu thư trong phủ, bần đạo cùng với nàng cũng coi như hữu duyên, cho nên cũng muốn tới tham gia náo nhiệt. Không biết Tam tiểu thư ở đâu?

Tất cả mọi người cho là đây là Thái gia muốn tìm một mối hôn sự tốt cho Minh Phỉ, vì phòng ngừa chu đáo, cố ý muốn mời vị đạo cô này tới cửa, liền chiều lòng nói: Không biết sao tiên cô lại có duyên phận với Thái Tam tiểu thư? Nói cho mọi người nghe một chút?

Tôn đạo cô chắp tay hô một tiếng Vô Lượng Thiên Tôn *, khép hờ hai mắt, âm thanh trầm ổn nói: Hữu duyên chính là hữu duyên, vô duyên thì cầu xin cũng không cầu được, tất cả tùy duyên.

* Câu này hay xuất hiện trong mấy phim, truyện cổ đại, mấy ông bà đạo sĩ hay nói đó ạ =)) Câu cửa miệng luôn.

Ù ù cạc cạc, nghe không hiểu. Tất cả mọi người đều cùng có chung một suy nghĩ, nhưng bởi vì tin tưởng và thờ phụng đạo giáp đã trở thành một loại tín ngưỡng phổ biến trên cả Đại Phong triều, nên cũng không còn có ai dám nói mình không hiểu, hoặc là dám bày tỏ bất mãn, cũng làm ra dáng vẻ cực kỳ tán đồng.

Trần thị thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là quà tặng kèm cho việc phục vụ khi gia tộc tiêu tốn một ngàn lượng bạc? Chưa từng nghe nói quán chủ Thanh Phong quán tốt bụng như thế? Trong lòng nghĩ loạn, cũng không dám trì hoãn, lập tức sai Ngọc Bàn đi mời Minh Phỉ tới.

Bọn hạ nhân đã sớm truyền tin tức này đến chỗ các tiểu thư, khiến bọn họ ồn ào lộn xộn nghị luận, quán chủ Thanh Phong quán- Tôn đạo cô tiếng tăm lừng lẫy như thế nào, pháp lực vô biên.

Minh Phỉ vừa nghe, vừa thầm nghĩ quan hệ của Trần thị cùng quán chủ Thanh Phong quán này thật là tốt. Chỉ là sinh nhật nàng, vị đạo cô này tới xem náo nhiệt cái gì? Phải nói là tới vì tạo thanh thế đi. Trước đó chưa nghe Trần thị cùng Thái Quang Đình nhắc tới chuyện người này đặc biệt tới chúc mừng sinh nhật nàng, hình như thể diện của Thái Quốc Đống cũng không lớn như vậy.

Bởi vì đạo cô này, nàng không khỏi nghĩ tới thầy trò ở Bạch Phong quán kia. Lúc trước, khi nàng bị bệnh chỉ có thể cầu thầy trị bệnh, cầu xin Tống đạo sĩ tìm cách giúp nàng, Tống đạo sĩ thế nhưng cũng liền thật sự giúp. Cũng đều nhờ vào sự giúp đỡ của Tống đạo sĩ, nàng mới có hiện tại, mà nàng đã hứa rằng sẽ lo chuyện tiền bạc khi người thân của Tống đạo sĩ lâm chung, nhưng lúc này lại không biết khi nào mới có thể gặp lại Tống đạo sĩ, trong lòng không khỏi vừa cảm kích, vừa lo sợ không yên.

Cung Nhu Du nhìn Minh Phỉ cười: Ngươi và Tôn tiên cô có chút sâu xa.

Minh Phỉ vừa nghe người khác nói chuyện này, lại có chút chột dạ, mặc dù trong lòng nàng vẫn không thế nào quan tâm tới danh tiếng Khắc cha khắc mẹ này, nhưng nếu muốn sống được, nhất định phải phải nỗ lực thay đổi, thậm chí trừ khử danh tiếng này. Cho nên, nàng rất không thích nghe người ta nhắc tới chuyện này, nhưng lại không thể làm quá rõ ràng, liền khô khốc cười một tiếng.

Lại nghe Cung Tĩnh Du nói: Lúc ta còn nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, lại không thể ăn hay uống bất cứ thuốc gì, làm đủ mọi cách vẫn không có hiệu quả. Các đại phu đều nói ta chỉ có thể sống đến bảy tuổi, mẫu thân ta gấp muốn chết, bất đắc dĩ đành phải cầu xin Tôn tiên cô tới, nàng bảo mẫu thân ôm ta đi, nói là trúng tà, bị người hạ chú. Làm xong một cuộc cúng bái hành lễ , ta uống ba chén nước mà nàng hóa từ lá bùa, không đến nửa tháng đã khỏe lên. Thật sự là một cao nhân.

Cung Nhu Du xoay chuyển đề tài, cất cao giọng nói: Cho nên, nàng nói ngươi tốt, ngươi tất nhiên là tốt, về sau nhất định phúc thọ song toàn. Mọi người yên lặng chốc lát, rối rít phụ họa. Nếu như đến lúc này Minh Phỉ vẫn không rõ Cung Nhu Du lấy lòng nàng, vậy thì nàng cũng quá ngu ngốc, lập tức cảm kích nhìn Cung Nhu Du: Tạ lời chúc của đại tỷ tỷ.

Cung Nhu Du khẽ gật đầu: Nha hoàn bên cạnh phu nhân nhà ngươi tới.

Ngọc Bàn cười híp mắt đi tới, hành lễ chào hỏi mấy vị tiểu thư trước, mang theo mấy phần kiêu ngạo nói: Tam tiểu thư, phu nhân mời ngài tới bái kiến Tôn tiên cô, Tôn tiên cô muốn tặng quà sinh nhật cho ngài.

Minh Phỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái. Thật sự là vội tới chúc mừng sinh nhật nàng?

Trong mắt các tiểu thư lộ ra ánh mắt hâm mộ, kỳ quái, suy đoán, cũng đẩy Minh Phỉ ra: Còn không đi đi? Được đồ tốt thì đừng quên cho chúng ta xem một chút.

Minh Phỉ mang theo mấy phần nghi ngờ đi theo Ngọc Bàn tới Đấu Xuân đường, quả nhiên thấy một nữ đạo cô mặt mũi hiền lành, ăn mặc sạch sẽ ngồi ở chỗ đó, đang nói chuyện cùng Trần thị và các phụ nhân khác. Nhưng đa số đều là nàng nói, chúng phụ nhân ngồi nghe.

Âm thanh của nàng rất sạch sẽ dịu dàng, nghe vào khiến từ đáy lòng người nghe cảm thấy thoải mái, trời sinh giọng nói của người dẫn chương trình.

Trần thị vừa nhìn thấy Minh Phỉ, liền giơ tay lên gọi nàng đi qua, trịnh trọng giới thiệu Tôn đạo cô cho nàng: Đây là quán chủ Thanh Phong quán, Tôn tiên cô. Hôm nay tiên cô

alt
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc