https://truyensachay.com

Hỉ Doanh Môn

Chương 197 - Chương 195

Trước Sau

đầu dòng
Chao đèn quả quýt tỏa ra ánh sáng tĩnh lặng ấm áp, Cung Viễn Hòa ngửa mặt lên trên trời, ngậm một luồng tóc của Minh Phỉ đang nằm sấp trong ngực hắn vào trong miệng, nhỏ giọng nói: Cữu cữu của Hoa ca nhi nói cho ta biết, buộc tội phụ thân chính là vị Lương Thiết Đầu nổi danh kia, nói là hoàn toàn vô vọng. Nhưng Hồng tri phủ lại không nói cho ta biết việc này, chỉ nói là còn có thể có chổ trống vãn hồi, rất nhiệt tình, ám hiệu với ta ông ta có bạn thâm giao ở trong kinh thành, có thể chu toàn một hai.

Vẻ mặt Minh Phỉ lười nhác, hai mắt như nhắm như không nhắm lại: Chẳng qua là cần tiền đi cầu ân tình phải không? Vị Lương Thiết Đầu này, nàng có biết, chính là Ngự sử Thiết Đầu nổi danh Đại Phong, ông ta đã từng vì buộc tội hoàng đệ, ở trên Kim điện đâm đầu vào cột, dồn ép Hoàng đế một lòng muốn bao che không thể không hạ chỉ xử lý nghiêm khắc, người thì chưa chết, nhưng lại được cái tước hiệu này. Ai bị ông bắt được chân đau, chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Nếu Trần Văn Đồng nói không có hy vọng, thì chính là không có hi vọng rồi. Vị Hồng tri phủ này lại làm như thế, đây không phải là vì tiền hay sao?

Cung Viễn Hòa gật đầu: Đó là đương nhiên, làm sao có thể thiếu được tiền chứ? Mặc dù Hồng tri phủ luôn miệng nói, ông ta không lấy tiền, chỉ là thuần túy xem ở tình bạn cũ và tình cảm với Cung Viễn Hòa nên giúp một tay, nhưng Cung Viễn Hòa cũng không phải đứa trẻ ngu ngốc. Mấy lượng bạc cỏn con trong tay hắn đương nhiên không phải là đối tượng cho người ta khai đao, nhưng Nhị phòng thì lại khác.

Minh Phỉ lật người, ngón tay suông trắng nhẹ nhàng vẽ hai vòng ở trước ngực hắn: Chàng nói chuyện này có quan hệ với ông ta hay không? Nhị phòng Cung gia lộ ra nhiều tiền như vậy, mặc dù Cung Nhị phu nhân khóc than, có thể ngay cả nhà mẹ bà ta cũng không tin tưởng, chứ nói chi đến người ngoài? Tiết Đại cữu phơi bày tờ danh sách kia ra, chói lọi rung chuyển mắt người á.

Cung Viễn Hòa kéo tay của nàng vào trong chăn sờ mó: Thu thập đầy đủ cặn kẽ như vậy, còn có thể truyền tin tức cho ta đầu tiên, nói không liên quan đến ông ta một chút xíu nào, ta tuyệt đối không tin.

Nếu ông ta thật sự nổi lên tâm tư này, chàng định làm như thế nào? Minh Phỉ chỏi người lên nhìn Cung Viễn Hòa, xem như Cung Trung Tố bị bãi quan, vẫn còn có hắn, Thái gia, Trần gia ở đây, Hồng tri phủ không dám trắng trợn không kiêng nể, nhưng nếu Cung Viễn Hòa bị lật đổ, vậy cũng không nói chính xác. Có câu nói, phá gia Huyện lệnh, diệt môn Tri Phủ, đáng sợ nhất là lòng tham của con người, nếu nàng là Hồng tri phủ, nổi lòng tham muốn chiếm tài sản, tất nhiên trước tiên phải diệt lớn lẫn nhỏ, rồi động thủ mới tốt.

Đừng sợ, đừng sợ, trước hết để cho ông ta đắc ý. Bốn vạn lượng bạc này của ta, cũng không phải dễ cầm như vậy. Cung Viễn Hòa giống như con cá chạch láu lỉnh trơn trợt chui vào trong chăn, khoảnh khắc, Minh Phỉ thấy trước mắt tối sầm lại, cũng bị hắn kéo xuống.

Ngày thứ hai Cung Viễn Hòa thức dậy rất sớm, sau khi rửa mặt để cho Tiết Minh Quý đi trước mời Cung Viễn Trật sang.

Vẻ mặt Cung Viễn Trật rất mệt mỏi, mang theo mấy phần lo lắng mấy phần khẩn trương: Ca ca sáng sớm tìm đệ, có chuyện quan trọng gì sao? Gần đây chuyện phát sinh quá nhiều, làm cho hắn trong lúc bất tri bất giác cũng có chút thần hồn nát thần tính (sợ bóng sợ gió), sợ nhất có người tìm hắn, sợ nhất có chuyện phát sinh.

Cung Viễn Hòa thấy hắn khẩn trương thái quá, tận lực để giọng nói ôn hòa xuống: Còn chưa dùng điểm tâm phải không? Cùng nhau dùng một chút.

Minh Phỉ tự mình thêm bát đũa cho hắn, cười nói: Ăn xong hãy nói. Nhìn Cung Viễn Trật như vậy cũng thật đáng thương, nàng thật lo lắng hắn nghe xong sẽ không chịu đựng được, một chút đồ cũng ăn không trôi.

Cung Viễn Trật rất nhạy cảm, tùy tiện ăn vài miếng, liền buông đũa xuống, thấy Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ vẫn còn dùng cơm, cũng không cắt ngang hai người họ, vùi đầu lặng lẽ suy nghĩ.

Cung Viễn Hòa thấy hắn không ăn, cũng buông đũa xuống theo: Nhị đệ, gần đây chuyện trong nhà gây rắc rối cho đệ rồi.

Cung Viễn Trật cười gượng: Cũng không coi là rắc rối. Nói xong vành mắt cũng đã đỏ lên, hắn sống hơn chục năm, cuộc sống những năm trước đây thuận buồm xuôi gió, rất là thoải mái, cũng không biết nhân gian khó khăn như thế nào, cho đến hơn nửa năm trở lại đây, đả kích một việc nối tiếp một việc, cuộc sống càng ngày càng gian nan, mới giật mình, làm người thật sự không phải là chuyện dễ dàng.

Hôm nay Cung Nhị phu nhân hỉ nộ vô thường, vô cùng táo bạo, Chu di nương nhu nhược lại thích khóc, ngay cả sự hòa thuận ngoài mặt ở giữa hai người cũng không duy trì được, Cung Tịnh Kỳ và Cung Nghiên Bích lại càng thêm không vừa mắt lẫn nhau, Cung Viễn Khoa thì mỗi ngày nghĩ tới muốn đi ra ngoài ở riêng, Cung Viễn Qúy không nghe lời, Thiệu gia không thể giúp thu xếp một chút nào, ngược lại ở đó thêm phiền. Chu di nương còn buộc hắn, để cho hắn tìm cách giúp Cung Nghiên Bích nói cửa hôn sự tốt, nhìn thấy
alt
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc