https://truyensachay.com

Hỉ Doanh Môn

Chương 228 - Chương 226

Trước Sau

đầu dòng
Cung Viễn Hòa đưa tầm mắt nhìn qua, Hoa ma ma bọn họ lập tức lui ra ngoài. Hắn cầm một cái chìa khóa nhỏ bằng đồng đưa tới tay Minh Phỉ, mỉm cười nói: Mở ra nhìn một chút?

Minh Phỉ thấy hắn thần bí như vậy, nhếch miệng cười một tiếng, theo lời mở khóa ra, mở nắp rương lên, nàng phát hiện cái rương phân làm hai tầng, kéo tầng thứ nhất ra, nàng không nhịn được phát ra một tiếng kinh ngạc thật thấp. Trên tấm vải tơ hồng nhung, ba miếng ngọc lục bảo lớn nhỏ không bằng nhau, trong suốt tản ra ánh sáng nhu hòa rực rỡ. Miếng lớn nhất ước chừng một tấc vuông vắn, được mài thành hình vuông, hai miếng khác lớn nhỏ bằng nhau, được mài thành hình quả lê, nhưng kích cỡ tương đương bằng đầu ngón tay của nàng.

Đây là ngọc lục bảo cao cấp nhất! Quả nhiên là đồ tốt, là nữ nhân thì không ai không thích những thứ này đồ, huống chi là trượng phu của mình tặng cho, Minh Phỉ hưng phấn quay đầu lại nhìn Cung Viễn Hòa cười, dùng đầu ngón tay gõ tầng thứ hai nói: Trong này là cái gì? Cung Viễn Hòa giả vờ cười nói: Đồ ở trong này, ta chỉ sợ nàng không lạ gì. Bởi vì bên trong cũng là trân châu.

Minh Phỉ liếc hắn một cái: Sao lại như vậy? Cho dù chàng tặng ta một tảng đá, ta cũng rất yêu thích. Đợi nàng chậm rãi kéo tầng thứ hai ra, nàng lại không nhịn được kinh thán, là sáu viên trân châu hình bầu dục màu mân côi vô cùng cân đối tỏa ra tia sáng rực lửa, loại trân châu này nàng lần đầu tiên nhìn thấy.

Cung Viễn Hòa ở một bên tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của nàng, thấy đôi mắt hạnh của nàng đầu tiên là mở to ra, sau đó híp lại thành trăng rằm, liền đắc ý nhặt lên một viên trân châu hứng lấy ánh sáng, từ từ chuyển động cho nàng xem: Chưa từng thấy qua chứ?

Minh Phỉ gật đầu: Xác thực chưa từng thấy qua, chàng lấy được từ nơi nào? Hắn nghĩ cách nhờ người làm hộ, nhưng cũng chỉ được có sáu viên, có thể thấy được là rất hiếm.

Quả nhiên Cung Viễn Hòa cười nói: Đây cũng không phải là trân châu bình thường, nơi này của chúng ta cũng không có chế tạo, mà là trân châu ốc biển (Conch Pearl) từ phiên bang chuyển tới.

Trân châu ốc biển? Minh Phỉ cũng chưa từng nghe nói qua.

Cung Viễn Hòa hưng trí bừng bừng giới thiệu cho nàng: Nghe nói là một loại ốc biển lớn màu hồng sinh ra, thế gian độc nhất vô nhị. Ta nhớ được Tô mẫu ta từng có một đôi khuyên tai như vậy, bởi vì cảm thấy màu sắc hiếm lạ, nên vẫn nhớ. Lần này ta bỏ ra ngàn vàng, nhờ Đặng đại ca giúp ta tìm hộ. Hắn đặt viên châu ở bên tai Minh Phỉ khoa tay múa chân, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng hài lòng, Trân châu này rất thích hợp với nàng, ngày khác ta cùng nàng đi đánh một bộ đồ trang sức, nhất định là độc nhất vô nhị, nàng đeo ra cửa làm khách, nghe bọn họ hâm mộ nàng.

Minh Phỉ cười đẩy hắn một cái: Ta tự trải qua cuộc sống của mình, cần ai tới hâm mộ ta chứ? Mau đi ra tiếp khách!

Cung Viễn Hòa mỉm cười túm tay của nàng, đặt ở bên môi hôn khẽ: Tối nay Đặng đại ca sẽ nghỉ ở nơi này, nàng cho người dọn dẹp phòng khách, bọn họ tổng cộng có năm người.

Minh Phỉ gật đầu: Ta biết rồi, ta sẽ đi làm, uống ít rượu một chút. Sau khi Cung Viễn Hòa cùng Minh Phỉ tách ra, xoay người đi Bán Xuân Viên.

Minh Phỉ cẩn thận cất cái rương xong, bố trí phòng khách xong, cùng với Tiết Diệc Thanh dùng cơm tối, hai người cùng nhau đánh cờ, bàn cờ vừa kết thúc, Tiết Diệc Thanh che miệng ngáp khẽ, Nga ma ma yêu thương nàng, vội nói: Sắp tới giờ hợi rồi, tiểu thư chớ trì hoãn Biểu thiếu nãi nãi nghỉ ngơi. Thiếu nãi nãi không thể so với người, trong nhà còn có một đống chuyện lớn chờ nàng ấy an bài đấy.

Minh Phỉ nghe lời nói này của Nga ma ma, biết bà ấy không nỡ để Tiết Diệc Thanh thức khuya, cũng không tiện nói canh giờ còn sớm, lại không dám giữ người, vội bảo Tiết Diệc Thanh trở về: Được rồi, ngày khác chúng ta lại đánh tiếp, biểu ca muội còn ở phía trước tiếp khách, ta phải đi xem một chút, nếu không ra xem, cần phải đổi thức ăn nóng khác.

Tiết Diệc Thanh đứng dậy cười nói: Ma ma bà thật là càng ngày càng biết nói chuyện, ngược lại ta không hiểu chuyện rồi. Đợi Tiết Diệc Thanh đi rồi, Minh Phỉ dẫn theo Kim Trâm đi đằng trước, ngoắc gọi Tẩy Tụy tới đây: Sắp giải tán chưa?

Tẩy Tụy lắc đầu: Đang náo nhiệt ạ, tối nay chỉ sợ tới nửa đêm mới có thể giải tán.

Minh Phỉ đi phòng bếp, tự tay làm mấy món vừa miệng sai người đưa lên, lại chuẩn bị canh giải rượu đặt ở trên lò hâm nóng, mới trở về trong phòng xỏa tóc tán ra nằm nghiêng trên giường xem sách chờ Cung Viễn Hòa.

Ai ngờ mới vừa lật hai trang sách, Kim Trâm liền vén rèm bước nhanh vào, nhỏ giọng nói: Nãi nãi, phía trước nổi lên ồn ào. Tiết quản gia
alt
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc