https://truyensachay.com

Hỉ Doanh Môn

Chương 233 - Chương 231

Trước Sau

đầu dòng
Cung Viễn Hòa buông hai mắt xuống, trên mặt mang một chút đỏ ửng không bình thường, để tùy Tống đạo sĩ bắt mạch bên tay phải sang tay trái của hắn. Không dễ bắt mạch xong, Tống đạo sĩ lại vuốt râu không nói lời nào, hắn không khỏi có chút khẩn trương liếc Minh Phỉ một cái, lại nhìn Tống đạo sĩ, có ý mở miệng hỏi, nhưng lại sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Tim của Minh Phỉ lơ lửng trong không trung, nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Cung Viễn Hòa, nên quyết định tránh ra: Lão Đạo Trưởng cần phải kê đơn thuốc không? Con đi mài mực cho ngài?

Tống đạo sĩ ra vẻ tức giận: Con không tin y thuật của lão đạo sĩ ta đây, cố ý tìm người sanh long hoạt hổ đến thử ta sao? Nha đầu nghịch ngợm phá phách! Lần sau còn như vậy, ta không để ý tới con, mặc con lấy nhiều thức ăn ngon tới cũng không được!

Minh Phỉ ngay tức khắc hiểu bị lão đầu tử này đùa giỡn, không thể kiềm được ném cho ông ấy một cái liếc mắt xem thường: Không phải Thanh Hư ĐạoTrưởng nói con mang đồ tới Lão Đạo Trưởng ăn quá nhiều rồi, tích trữ không tiêu hóa sao? Con quyết định lần sau tới không mang thức ăn nữa.

Tống đạo sĩ tức giận nói: Ai nói? Thanh Hư nói? Đó là hắn là ghen tỵ! Giành không lại ta liền ghen tỵ! Con dám nghe hắn thì không cần tới gặp ta! Còn biểu muội gì kia của con nữa, ta cũng không trị bệnh luôn!

Cung Viễn Hòa nhìn hai người cãi nhau không ngừng, nhàn nhạt mỉm cười, chỉ yên lặng đưa cho bọn họ ly trà đã châm đầy.

Tiết Diệc Thanh theo thường lệ ở phía trước điện thờ thành kính thắp hương xong, để Nga ma ma đỡ đứng lên, ngước mắt nhìn tượng Tam Thanh trang nghiêm, thấp giọng nói: Ma ma, bà nói bệnh của ta có thể tốt lên hay không?

Nga ma ma kìm lại trách mắng nói: Nhất định có thể! Thủ chân tử này là cao nhân còn lợi hại hơn ngự y. Mấy ngày nay người dùng phương thuốc ông ta kê, không phải hoạt bát hơn rất nhiều sao?

Tiết Diệc Thanh khẽ mỉm cười: Đúng nhỉ, đúng là không tệ. Năm trước cuối tháng chín phải đốt Địa Long, còn cảm thấy lạnh, năm nay đã là đầu tháng mười, hôm qua dọn đến Noãn Tê Các, lại vẫn cảm thấy nóng đấy. Nếu từ nay về sau khá hơn, không để cho người trong nhà bận tâm, vậy cũng tốt. Thật ra thì ta lo lắng nhất là nếu ta xuất giá thân thể không tốt, chẳng phải là hại người ta sao?

Nga ma ma nhìn nàng gầy đến cằm hơi nhọn, một hồi đau lòng: Người quá lo lắng, sao có thể chứ? Người khiến người khác ưa thích như vậy, như thế nào lại hại người?

Tiết Diệc Thanh hé miệng cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Hai người đi ra đại điện, Tiết Diệc Thanh nhìn bầu trời xanh thẳm và từng áng mây trắng bên ngoài, thần sắc trên mặt lập tức rạng rỡ hẳn lên: Thời tiết tốt như vậy, thực là không tồi.

Vô Nhai cười nói: Đúng vậy, Tiết tiểu thư chọn ngày thật tốt, chắc hẳn điều cầu xin trong lòng đã được Tam sư gia biết đến, ngài cầu khẩn bọn họ nhất định đồng ý toàn bộ rồi!

Tiết Diệc Thanh nghe được buồn cười, quay đầu lại nhìn bộ dạng nịnh hót cười đến không gì sánh được của Vô Nhai, nghĩ đến Minh Phỉ nói ngày khánh chúc thường vì dân chúng nghèo khổ chữa bệnh từ thiện cho thuốc, dừng cười nói: Nga ma ma, quyên một trăm lượng tiền nhang đèn.

Vô Nhai cười đến mức giống như đóa hoa loa kèn.

Thanh muội muội, các ngươi đã tới à? Vô Nhai chết bầm, lại dụ dỗ người móc bạc. Tiêu Từ ra vẻ công tử văn nhã dẫn theo gã sai vặt từ từ đi tới.

Tiêu tỷ tỷ, bộ dạng này của tỷ thật là đẹp mắt. Tiết Diệc Thanh lần đầu tiên thấy có người nữ giả nam trang, nhìn đến tròng mắt trợn trắng rồi, thấy Tiêu Từ khi giơ tay nhấc chân không có chút cữ chỉ bẽn lẽn bình thường của nữ nhi nào, có thể thấy được là thường ăn mặc như vậy, trong lòng trong mắt đều tràn đầy hâm mộ.

Tiêu Từ tiêu sái ôm quyền về phía nàng, ha ha cười một tiếng: Biểu tẩu của muội ở phía sau? Ta mang theo đồ chỉ (giấy đã vẽ bản mẫu) tới cho nàng.

Tiết Diệc Thanh bước nhanh đuổi theo, hưng phấn nói: Vâng, biểu ca ta cũng cùng tới. Bọn họ đang nói chuyện cùng đạo trưởng.

Đi vào hậu viện, chỉ thấy Thanh Hư một thân một mình ngồi ở giữa một vùng cúc tàn, cầm trong tay một quyển sách, ánh mắt cũng rơi vào một nửa số hoa cúc trắng đã khô héo, chau mày lại không biết đang suy nghĩ gì.

Tiêu Từ nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, cũng không cùng hắn chào hỏi, lôi kéo tay Tiết Diệc Thanh đi tới phòng của Tống đạo sĩ, tiểu đạo đồng ở dưới hành lang hành lễ chào hỏi hai người, Thanh Hư nghe được tiếng động mới quay đầu lại.

Hai tầm mắt chạm nhau, lại nhanh chóng tách ra. Thanh Hư đứng dậy cười nói: Đã lâu không gặp ngươi. Ngươi ăn mặc thành bộ dáng này, là lại muốn đi xa nhà sao?

Tiêu Từ chau mày: Đúng .

Thanh Hư trù trừ một

alt
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc