https://truyensachay.com

Hỉ Doanh Môn

Chương 274 - Chương 272

Trước Sau

đầu dòng
Edit: hoada

Ngày hôm sau chính là ngày chính thức hạ táng Chu di nương.

Nhìn thấy cuối cùng Chu di nương cũng chính thức được hạ táng ở nghĩa địa Cung gia thì Cung Nghiên Bích và Cung Viễn Khoa cũng nặng nề thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Quách Hoài qua loa chào hỏi sau đó tìm cớ đi dạo xung quanh. Cung Nghiên Bích thấy vậy có chút khổ sở nhẹ giọng an ủi: “Tam đệ, đừng trách hắn, trong cảm nhận của hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ di nương là mẹ vợ cả.”

Đâu phải chỉ có một mình Quách Hoài cảm nhận như vậy không đâu mà tất cả mọi người xung quanh đều như thế cả. Cung Viễn Khoa nhìn Quách Hoài từ xa nhẹ nhàng nói: “Đệ không trách hắn. Nhưng hắn đối đãi với nhị tỷ như thế nào?”

Cung Nghiên Bích khẽ mỉm cười: “Sau khi hắn uống say, tính khí hắn không phải rất tốt nhưng ta đã tìm được cách trị hắn rồi.” Không phải chỉ cần nhẫn nại thôi sao? Tình cảnh hiện giờ của nàng vẫn còn thoải mái hơn so với trước kia nhiều, như vậy thì nàng ddlqd còn cần quan tâm làm gì? Cứ mặc kệ hắn uống đi… không cần khuyên giải, hễ hắn say thì nàng né tránh, mặc kệ cho hắn nằm ngủ trên đất, sau đó tỉnh dậy là được, nếu bị bệnh thì nàng dịu dàng chăm sóc hắn là được, có cái gì to tát đâu.

Cung Viễn Khoa nhíu mày nhìn nàng: “Thật sự như vậy? Nhị tỷ sẽ không lừa ta chứ?”

Cung Nghiên Bích cười nói: “Nếu như ta muốn lừa đệ thì sẽ nói với ngươi là hắn đối xử với ta rất tốt rồi, nhất định sẽ không nói như thế này cho đệ nghe đâu.”

Cung Viễn Khoa trầm mặc trong chốc lát: “Từ trước đến nay, nhị tỷ đều rất thông minh. Sẽ không có chuyện gì có thể làm khó được nhị tỷ đâu phải không?”

“Đương nhiên rồi! Nhất định chúng ta phải cùng nhau sống thật tốt, phải sống thật tốt hơn bọn họ mới được! Khó khăn bây giờ chỉ là tạm thời thôi!” Cung Nghiên Bích kiên định gật đầu nhẹ giọng nói: “Tam đệ, ta đã nói chuyện với tỷ phu ngươi rồi, để cho hắn tìm cách để ngươi rời đi, ngươi sẽ theo chúng ta đến Phủ Minh chứ?”

Cung Viễn Khoa lắc đầu: “Đệ không đi! Đệ sẽ không để nhà bọn họ xem thường nhị tỷ được.” Nói rồi hắn đổi thành gương mặt tươi cười nói: “Phụ thân nói rồi, sau này sẽ giao cho đệ quản lý cửa hàng và trang tử, tương lai sau này nhất định sẽ dành cho đệ một phần.”

Cung Nghiên Bích không tin: “Đệ tin tưởng được ông ấy sao? Từ trước đến giờ ông ấy đều rất thiên vị. Ban đầu, nếu như không phải hắn dung túng cho tiện nhân không bằng heo chó kia thì đệ cũng có thể được đi học, được đọc sách mà không phải lãng phí bao nhiêu thời gian dành cho việc học tính toán. Sao đệ có thể tin tưởng ông ấy sẽ dành một phần gia sản cho đệ được chứ?”

Cung Viễn Khoa lắc đầu: “Như vậy cũng không sao. Tối thiểu ông ấy còn cho đệ học tính toán, nói đến việc tính toán sổ sách thì không có ai lợi hại hơn so với đệ được, dù sao cũng hơn lão tứ đi học nhưng ngu dốt thì vẫn ngu dốt. Hơn nữa, đệ cũng không sợ ông ấy thiên vị, đệ đã sớm có tính toán rồi.”

Hắn nhỏ giọng nói với Cung Nghiên Bích, nàng bật cười: “Đúng, đệ nên làm như vậy. Cũng không thể thay bọn họ làm trâu ngựa rồi chúng ta trắng tay được, đó là phần đệ nên được hưởng.”

Cung Viễn Khoa cố ý che giấu khổ sở trong đáy mắt, vui sướng cười theo: “Đương nhiên rồi.”

Sau khi hai tỷ đệ Cung Nghiên Bích từ nghĩa địa trở về, Cung Trung Tố sai Lý di nương tỉ mỉ chuẩn bị rượu và thức ăn, sai người gọi Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ sang dùng cơm cùng, coi như tẩy trần cho Quách Hoài.

Bữa cơm này không cần nói cũng biết nên Cung Tịnh Kỳ cáo bệnh không tham gia, ngược lại Cung Viễn Qúy thì rất vui mừng. Khi Cung Nghiên Bích thấy Quách Hoài cầm li rượu thì vô cùng sầu não. Thật ra thì không chỉ mình nàng buồn mà chính Cung Trung Tố cũng không muốn Quách Hoài uống rượu, nhưng dầu gì cũng là tiệc tẩy trần, không cho hắn uống rượu thì có vẻ như không đủ thành ý vì làm sao chỉ ăn cơm mà không uống vài li rượu được?

Nhưng Quách Hoài thì có vẻ thật sự rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên hắn đến đây với vai trò là con rể, có Cung Trung Tố làm chủ, bên cạnh còn có Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Khoa, và Cung Viễn Qúy nữa đều vây quanh hắn như vây quanh một vầng trăng sáng, hắn cảm thấy rất hãnh diện. Đầu tiên còn thanh tỉnh duy trì phong độ, tao nhã lễ phép nghe Cung Trung Tố nói chuyện quan trường ddlqd ngày trước của mình; sau hứng lên bừng bừng hỏi thăm Cung Viễn Hòa, xa gần hỏi thăm về quan hệ của Thái gia và Thôi gia, không những vậy mấy lần còn hỏi về Thái Phó nữa; tiếp đó còn săn sóc quan tâm đến cuộc sống của tiểu cữu tử Cung Viễn Khoa, trêu đùa với Cung Viễn Qúy.

Qua ba lần rượu, hắn cuối cùng cũng không buông li rượu ra nữa, không cần người khác khuyên, hắn uống đến vô cùng sảng khoái. Uống rượu vào, hắn lớn tiếng ngâm thơ, sau đó còn vỗ bàn trừng mắt hỏi mấy nam nhân Cung gia nghe thơ hắn viết có được hay không?

Người đứng mũi chịu sào chính là lão trượng nhân Cung Trung Tố ngồi bên cạnh hắn, bị chính con rể mình say ép mình bình thơ hắn làm khiến cho Cung Trung Tố thật sự là không mở miệng được, vì vậy sắc mặt không khỏi khó coi quay mặt đi, lặng yên không nói gì bắt lấy cánh tay Quách Hoài đặt lên vai mình xuống.

Nhưng Quách Hoài đâu có thuận theo, miệng phun toàn mùi rượu ghé lại gần Cung Trung Tố hỏi: “Rốt cuộc là có hay hay không? Ngươi chỉ cần nói một tiếng đi. Nếu ngươi không hiểu thì ta có



alt
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc