https://truyensachay.com

Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 92 - Chương 91

Trước Sau

đầu dòng
Editor: Xám

Vụ án của Chu Tử Thu khiến cho Khánh Đế long nhan giận dữ, cũng khiến cho các triều thần lòng dạ không yên, càng khiến nhân dân ở Lệ Kinh bàn luận sôi nổi. Bởi vì Chu Tử Thu không chỉ là trọng thần trong triều, mà còn là nhân vật quan trọng ở thế lực bộ Hình của An Lăng Vương Nhan Túc. Đồng thời, mọi người cũng đang suy đoán, chỗ trống thượng thư bộ Hình này sẽ do ai thay thế.

Nói ra, lần này kim khoa trạng nguyên Tần Phi Phàm phá án nhanh chóng, suy nghĩ sự việc tỉ mỉ, tỏ ra nhanh nhẹn và bình tĩnh vượt hẳn người thường. Nếu không phải là chưa có kinh nghiệm rèn luyện ở chốn quan trường, thì chính là một lựa chọn tốt.

Ngay vào lúc mọi người bàn luận xôn xao về chuyện này, Tần Cửu đang phơi nắng trong sân của phủ nhà mình.

Ánh nắng mặt trời lấp lánh trên hoa lá, long lanh mà ấp áp, khiến người ta uể oải buồn ngủ.

Quả thật Tần Cửu cũng hơi buồn ngủ, gần đây nàng cảm thấy cơ thể mình có chút khác thường, mặc dù công lực tăng tiến nhanh chóng, nhưng dường như cơ thể lại càng ngày càng yếu, thích ngủ sợ lạnh, đây thật sự là chuyện khiến người ta vô cùng đau buồn.

Đáng lo lắng hơn là, hôm nay nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, mặc dù làn gió ấm áp làm ấm cơ thể, nhưng nàng lại cảm thấy tay chân lạnh ngắt. Mặc dù nàng nằm phơi nắng trên ghế trúc, trên người lại đắp một tấm chăn gấm, tay cầm khung thêu hoa, hồi lâu cũng không thêu ra được một phiến lá nào.

Lệ Chi nửa quỳ ở bên cạnh nàng, đấm chân cho nàng, nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Tần Cửu, không nhịn được hỏi: Cửu gia, có cần nghỉ ngơi một lát không, nô tỳ đỡ ngài vào trong phòng nhé.

Hàng lông mi của Tần Cửu chớp chớp, bỏ đồ thêu trong tay xuống, ngáp một cái nói: Cũng được, bao giờ phơi nắng cũng khiến ta mệt rã rời.

Lệ Chi nhíu mày, đột nhiên nói: Có phải gần đây thân thể Cửu gia khó chịu không?

Tần Cửu vốn đang uể oải, nghe vậy mắt phượng đen nhánh giống như đã kết thành một lớp băng, trong vẻ quyến rũ lộ ra sự lạnh lùng.

Không, ta cảm thấy rất khỏe. Có điều, hôm nay hơi mệt. Lệ Chi à, dù sao ngươi cũng không nên vì chút chuyện nhỏ này mà chuyện bé xé ra to, đi bẩm báo tông chủ, bây giờ ngài ấy đang bế quan, nếu như vì thế mà quấy rầy ngài ấy luyện công, ngươi cũng biết tính khí của tông chủ rồi, e rằng ngươi không có trái ngọt để ăn đâu! Tần Cửu thản nhiên nói.

Lệ Chi mím môi không nói gì.

Huống hồ, cũng không phải chỉ có một mình ta xuân khốn*. Tần Cửu nói xong, chỉ về phía Hoàng Mao đang ngủ gật trên giá treo.

*xuân khốn: cảm thấy mệt mỏi khi trời nóng lên (vào mùa xuân).

Chỉ thấy Hoàng Mao cúi đầu xuống, rõ ràng vừa mới ngủ, đầu gật gù liên tục, may mà nó là chim, đã quen ngủ trên giá từ lâu, nếu như là người, chắc chắn thế nào cũng ngã từ trên giá xuống.

Lệ Chi nhìn tướng ngủ của Hoàng Mao, khóe môi cong lên thành nụ cười, từ từ gật đầu.

Ý cười bên khóe môi Tần Cửu đã dần dần biến mất, nàng không nhịn được xoa xoa tay, dường như ánh nắng tươi đẹp sưởi ấm bàn tay lạnh ngắt của nàng không ít, nàng không biết mình còn có thể gắng gượng được bao lâu, không còn thời gian để lãng phí nữa. Nàng thở dài một tiếng, từ từ ngồi thẳng dậy, chăn gấm trên người tuột xuống, khi Lệ Chi kéo chăn gấm lên, đã chạm vào tay của Tần Cửu, lập tức giống như chạm phải khối băng.

Trong lòng Lệ Chi kinh hãi, thất thanh nói: Cửu gia, có phải ngài đã nhiễm phong hàn rồi không?

Lông mày của Tần Cửu giãn ra, tu luyện Bổ Thiên Tâm Kinh khiến cơ thể nàng càng ngày càng kém. Có điều, quả thực sự khác thường ngày hôm nay giống như đã nhiễm phong hàn.

Lệ Chi, ngươi bảo Tỳ Ba đi mời một vị lang trung tới đây. Thôi, ngươi dìu ta vào phòng trước đã... Lông mày của Tần Cửu cau lại, Ngươi đi gọi Tỳ Ba đến đây, để ta tự nói đi.

Tỳ Ba nghe nói Tần Cửu bị phong hàn, vội vàng đến hỏi: Tại sao lại bị nhiễm phong hàn rồi?

Tần Cửu quấn chăn, chỉ lộ ra gương mặt sốt đến mức đỏ hồng, uể oải nói: Con người ăn ngũ cốc hoa màu, sao có thể không mắc bệnh. Ngươi đi vào cung, mời Thái cung phụng* đến đây xem bệnh cho ta một chút, đúng rồi, nhớ mượn tiếng Huệ phi, đừng để người khác biết quan hệ giữa ta và Thái cung phụng.

*cung phụng chỉ một chức quan hầu hạ trong cung.

Tỳ Ba mày, Cửu gia, vì sao cần Thái cung phụng đến?



alt
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc