Không gian bên trong căn nhà trệt lớn ấy trầm lắng và buồn bã, như thể mọi thứ đều chìm trong sự im lặng và u ám. Những vật dụng xung quanh phòng dường như không có gì thay đổi, mỗi thứ đều mang theo dấu ấn của thời gian, cũ kỹ và lặng lẽ.
Giữa phòng là một chiếc giường đất vừa cứng vừa dày, trông đơn giản nhưng không kém phần kiên cố. Bên cạnh là bàn gỗ và ghế gỗ, những vật dụng bình dị nhưng đầy chất liệu của đời sống thôn quê. Trên bàn, một chén cơm bị mẻ đặt lặng lẽ, chiếc bát màu xanh đã từ lâu phai nhạt, mang màu sắc u uất.
Cơm được hâm lại một lần nữa, nhưng vẫn nằm đó, không ai động vào. Hơi nóng đã bay mất, để lại sự lạnh lẽo tràn ngập căn phòng.
Một đĩa rau xào tươi ngon vẫn còn mọng nước, thịt rang đã co lại, và ở chính giữa là một bát canh gà hầm nhừ. Bữa cơm này, ở trong thôn, được xem là rất tươm tất và đầy đủ. Nhưng giữa khung cảnh này, chỉ có một người ăn, và món ăn còn dư lại, như một dấu hiệu của sự cô đơn và thiếu vắng.
Tất cả những chi tiết nhỏ bé này kết hợp lại, tạo nên một bức tranh đầy cảm xúc về sự lặng lẽ và u buồn, khiến không gian trở nên nặng nề, như thể thời gian ở đây đã ngừng trôi.