https://truyensachay.com

Ma Long Phiên Thiên

Chương 61: Giết chết

Trước Sau

đầu dòng

Nhưng lúc này chúng muốn trốn đã không kịp nữa, chớp mắt bị đám đệ tử ám võ viện bao vây chính giữa, ai nấy nhìn họ ánh mắt như muốn lột da ăn thịt uống máu.

Lúc trước gã chỉ huy thuộc hạ gần như đuổi tận giết tuyệt đệ tử ám võ viện, lúc này tình hình đã đảo ngược, người ám võ viện đương nhiên sẽ không tha cho.

Tề Xương Võ nhìn mọi người ám võ viện vây quanh mình hổ rình mồi, ngoài mạnh trong yếu quát to:

- Các ngươi...các ngươi định làm gì? Ta là người thừa kế thứ hai của Tề gia, thế gia luyện khí của kiên võ viện! Nếu các ngươi có ai dám đụng ta thì Tề gia của ta chắc chắn sẽ diệt cửu tộc của hắn!

Gã thấy nếu không chạy thoát được thì khôn ngoan trực tiếp lấy ra thân phận công tử Tề gia, khiến đệ tử ám võ viện lòng kiêng kỵ trong phút chốc không dám ra tay.

- Đều tránh ra cho ta! Dù đệ tử trung tâm có phạm sai thì không tới lượt các ngươi ra tay!

Nhạc Tường Vi nâng lên lệnh bài đệ tử trung tâm ám võ viện, bày ra tư thế cao cao tại thượng, khuôn mặt nghiêm nghị dùng giọng điệu mệnh lệnh quát lạnh:

- Chẳng lẽ các ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta sao? Giáo quy của Ma Long giáo, lấy hạ phạm thượng giết không tha! Các ngươi là đi tìm chết!

Ả hét to khiến đệ tử ám võ viện do dự, thật sự không thể xuống tay.

Nếu đối tượng là đệ tử viện phái khác thì còn dễ nói, có đánh hay giết thì còn tiền bối viện phái mình chống lưng, nhưng nếu đổi làm ra tay với đệ tử trung tâm viện phái mình thì bị truy cứu tội danh dù là ai cũng không bảo vệ được.

- Tiện nữ nhân chết tiệt!

Yêu, Lục vẻ mặt giận dữ trừng Nhạc Tường Vi, tay nắm trường kiếm siết chặt đến trắng bệch, oán hận nghiến răng ken két, nhưng thật tình không làm gì được ả.

*Xoẹt!*

Một luồng sáng lạnh xẹt qua, chớp mắt lướt qua cần cổ trắng nõn của Nhạc Tường Vi, một cái đầu mỹ nhân lăn trên mặt đất.

- Hừ! Đồ đàn bà ăn cây táo, rào cây sung, còn có mặt vênh váo chết cũng chẳng đáng tiếc!

Phong Liệt cười lạnh, chậm rãi thu hồi trường thương, một giọt máu tươi dọc theo mũi thương bỗng nhỏ xuống mặt đất, cực kỳ yêu diễm.

- Hắc hắc, thật là thương tốt, giết nhiều người như vậy mà không dính một giọt máu!

Người khác kiêng dè thân phận của Nhạc Tường Vi nhưng hắn thì không hề sợ hãi, ngay cả Tần gia đều không dám quang minh chính đại đối phó với hắn, một Nhạc gia tính là cái gì?

Cái đầu Nhạc Tường Vi lăn trên mặt đất đến chết hai mắt khó khép lại, lộ ra vẻ cực kỳ khó tin. Yên, Lục thấy thỏa nỗi hận và cũng kiềm không được lo cho Phong Liệt.

Tề Xương Võ trông thấy cách giết chốc quyết tuyệt của Phong Liệt rồi thì hù sợ vỡ mất, trên mặt tràn đầy kinh khủng tuyệt vọng. Phong Liệt giết cả đệ tử trung tâm viện phái của mình chỉ trong chớp mắt, gã không cho rằng hắn không dám giết mình.

Nếu bàn về thực lực thì gã và Nhạc Tường Vi ngang ngửa nhau, đều là long võ giả nguyên khí cảnh cửu tầng, Nhạc Tường Vi không thể tránh khỏi một chiêu của Phong Liệt, lòng biết dù dốc hết sức thì chỉ có nước chết thôi.

Thoáng chốc Tề đại công tử diễu võ dương oai, không ai bì nổi biến ủ rũ, sợ hãi cái chết vương vấn trong lòng.

Bùm một tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người Tề Xương Võ đột nhiên quỳ xuống trước mặt Phong Liệt.

Gã vẻ mặt kích động cầu xin nói:

- Phong sư huynh, không, Phong công tử, cầu xin ngươi đừng giết ta! Ta là người thứ kế thứ hai của gia chủ Tề gia, sau này Tề Xương Võ ta nguyện làm trâu làm ngựa, đi theo tùy tùng cho Phong công tử. Không, sau này Tề Xương Võ là con chó của ngài, ngài muốn ta cắn ai thì ta sẽ cắn kẻ đó! Dưới tay cú ta có rất nhiều sản nghiệp luyện khí phường, sau này tất cả đều thuộc về công tử!

Mấy lời này Tề Xương Võ nói lắp bắp nhưng quen thuộc lạ lùng, vì gã nghe rất nhiều lần lời tương tự từ miệng công tử ca bị gã giẫm chết, nhưng chính miệng nói ra thì không thí quen.

Xung quanh đám đệ tử ám võ viện kinh ngạc nhìn Tề Xương Võ nhưng không lộ ra xem thường, vì danh tiếng 'Dâm đại ma vương' trong Ma Long giáo của Tề Xương Võ quá nổi, dù gã có suy sút cỡ nào vẫn khiến họ ngửa đầu nhìn, không đến lượt đệ tử thấp kém như họ xem thường.

Phong Liệt lạnh lùng nhìn Tề Xương Võ biểu diễn, mắt lóe tia sáng. Hắn lục lọi ký ức, mơ hò nhớ kiếp trước kiên võ viện đúng là có nhân vật độc ác Tề Xương Võ, cũng xứng với vì hạng đầu.

Trầm ngâm một lát, hắn cười lạnh, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một viên đan dược màu đen nắm trong tay giây lát rồi quăng tới trước mặt Tề Xương Võ.

Hắn lạnh lùng nói:

- Nuốt nó haoược chết!

Tề Xương Võ run lên, nhìn đan dược trước mặt, vẻ mặt do dự. Mặc dù gã không biết đan dược này có tác dụng gì nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng được là thủ đoạn Phong Liệt dùng để khống chế gã. Bạn đang đọc truyện tại
alt
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc