https://truyensachay.com

Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 149: Đây là lãnh thổ của chúng ta

Trước Sau

đầu dòng
Diệp Vi Ny mặc bộ váy dài màu đen, mái tóc được bới lên rất cao, làm lộ ra chiếc cổ thon dài của nữ tặc, chiếc eo nhỏ nhắn uyển chuyển, lộ ra hai cánh tay trắng mịn trơn nhẵn như cành sen. Chiếc váy chỉ tới đầu gối, hiện rõ đôi chân trắng như tuyết thật khiến cho người mắt hoa tâm loạn. Khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành kia toát ra vẻ tươi cười rực rỡ. Tay đang cầm một cây dù che nắng, vẻ mặt hạnh phúc dựa sát vào bên người Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu với dáng người cao lớn đi trên đường của thành Penzias. Khuôn mặt trẻ trung anh tuấn cũng mang theo vẻ tươi cười nhẹ nhàng. Khi trông thấy một thứ mới lạ nào đó, ánh mắt cũng thoáng lộ ra vẻ tò mò. Diệp Vi Ny ở bên cạnh giải thích cho Lăng Tiêu. Phúc Bá theo ở phía sau một khoảng vừa phải, Mạnh Ly thì cách xa hơn, âm thầm quan sát cảnh giác với đám người chung quanh.

Phúc Bá nhìn thấy đôi người ngọc này, trên mặt lộ ra nụ cười tươi vui.

Đám người trên phố trông thấy Lăng Tiêu, hơn phân nửa trong số họ cũng bị tướng mạo của đôi thanh niên nam nữ này thu hút!

Dù họ đã đi rất xa vẫn không nhịn được phải quay đầu lại nhìn. Phấn lớn đám người đó cũng không nghĩ đến, gã thanh niên có diện mạo anh tuấn kia, không ngờ chính là lĩnh chủ đại nhân đang thống trị thành Penzias.

Tường thành của thành Penzias có vài chỗ bị tàn phá, thủ quân gác cửa thành từ rất xa đã nhìn thấy đôi thanh niên nam nữ kia, đôi mắt sắc bén còn trông thấy Phúc Bá đi phía sau, đều không kìm được quan sát gã lĩnh chủ mới trong truyền thuyết, Tử tước đại nhân... Lăng Tiêu!

- Tường thành này, xem ra có số chỗ bị đổ nát, trải qua nhiều năm như vậy, bọn họ chưa lần nào chỉnh sửa sao?
- Tình hình kinh tế Penzias vốn hẳn phải tốt lắm sao!
Diệp Vi Ny nhìn tường thành đổ nát, cũng không để ý những ánh mắt nóng bỏng đang nhìn về phía mình, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại nói:
- Biết đâu bởi vì vậy thì mới thể hiện ra hương vị phong phú chứ, nội tình của đám quý tộc, không phải đều vui mừng với loại giọng điệu như vậy sao?
Giọng nói của Lăng Tiêu có vẻ châm biếm.

Diệp Vi Ny vừa hé miệng cười, sau đó nói có chút hung tợn:
- Hiện tại nơi này là lãnh địa của chúng ta rồi. Chúng ta không thể nhìn những đống đổ nát kia. Ta thích cái mới, nên càng mới càng tốt! Hãy vứt bỏ những gì liên quan tới lịch sử cũ đi!

Lăng Tiêu nói:
- Về mặt tài chính, còn có thể xuất tiền ra sao?

Lời nói của Diệp Vi Ny chợt ngưng đọng lại, nàng bực bội nói:
- Huynh còn không để cho người ta ngẫm lại sao?

Khi đi ra ngoài thành, nhìn đồng ruộng trống trải ở bên ngoài, tâm tình hai người cũng theo đó mà lạnh đi rất nhiều.

Mấy ngày này bọn họ luôn giam mình trong phủ, thực sự cũng có chút khó chịu.

Vùng lân cận thành Penzias ít núi non, phía Tây bắc mũi bình nguyên giáp ranh với thảo nguyên Lưỡng Hà.

Cách phía Nam hơn mười dặm chính là biển rộng nhìn đến vô tận, còn lại cách phía đông hơn mười dặm là đầm lầy Penzias.

Hải cảng Penzias đã tồn tại rất nhiều năm, mỗi ngày đều có thương thuyền từ mấy quốc gia chung quanh đến dừng ở đây, buôn bán hàng hóa. Lượng hàng hóa xuất nhập rất lớn, nó được coi là một trong những hải cảng lớn nhất của Đế quốc Lam Nguyệt!

Cũng chính vì sự tồn tại của hải cảng này, mới khiến cho các quý tộc ở nơi này đều lui lại ba thước.

Không ai có thể nghĩ đến, một mảnh địa phương tốt như vậy, không ngờ liền ban thưởng cho một gã thiếu niên mà trước đây chưa từng có danh tiếng chút nào. Nếu như nhắc tới tiếng tăm của hắn thì sợ rằng chỉ là nhiều mặt xấu, cũng may những kẻ ghen tị bị sự uy hiếp của thú tộc làm cho phai nhạt đi rất nhiều. Nếu không khi Lăng Tiêu đến nơi này tất nhiên cũng sẽ nhận được sự phản đối điên cuồng của đám quý tộc.

Hai người tùy ý bất kể hướng cứ đi về phía đông, trước mắt là ruộng nước vô tận, mấy ngày này vẫn luôn thu dọn lại.

Diệp Vi Ny nói:
- Đám ruộng nước này trên danh nghĩa đều là của huynh, nhưng thực tế nó lại nằm trong sự khống chế của bốn đại gia tộc.

- Bốn đại quý tộc? Lăng Tiêu nhớ tới Phúc Bá kêu Mạnh Ly đi giáo huấn mấy gia tộc.

Diệp Vi Ny gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là giết chết tiểu thiếp của mấy nhà kia. Ha ha, phân biệt là Thôi gia, có gia chủ là Thôi Trạch, tính tình tham lam keo kiệt. Ở trong thành Penzias là quý tộc có danh tiếng xấu nhất. Thực lực không mạnh, quý tộc thừa kế thân phận Tử tước. Tuy rằng hắn không có đất phong, nhưng xuất thân giàu có. Theo đánh giá sơ bộ, tài sản của hắn hơn ngàn vạn kim tệ!

Tiếp đó chính là Hoàng gia, thừa kế Nam tước, gia chủ là Hoàng Cường, tính tình nóng nảy, Kiếm Sư bậc ba, đánh giá tài sản của họ đã hơn năm trăm vạn kim tệ!

Lý gia, thừa kế Nam tước, gia chủ là Lý Nam, người này có chỉ số thông minh cực cao, thuộc loại người nham hiểm, đối với ai cũng rất khiêm tốn, hơn nữa là một gia chủ có thực lực thấp nhất trong gia đình của bốn đại quý tộc, mà trong chuyện ám sát huynh, muội hoài nghi chính là người này, có nhiều mưu trí, đảm đương!

Cuối cùng chính là Mặc gia, thừa kế Nam tước, gia chủ là Mặc Thanh, thực lực người này rất khá, có tu vi Đại Kiếm Sư bậc sáu. Lúc còn trẻ hắn từng gia nhập mạo hiểm đoàn, lưu lạc qua rất nhiều nơi trong đại lục, kiến thức phi phàm.

Lăng Tiêu nhìn vẻ mặt Diệp Vi Ny sáng đẹp động lòng người, trong lòng có chút cảm động, khẽ cười nói:
- Trong khoảng thời gian ngắn thế mà muội thu được nhiều tin tức như vậy sao.

Diệp Vi Ny hơi ngượng ngùng cười, đôi mắt xinh đẹp nhấp nháy, nghịch ngợm nói:
- Những tin tức này đều là gã Mạnh Ly kia đem về, tuy rằng muội rất ghét hắn, tuy nhiên muội không thích tranh công với hắn!
Nói xong nàng khẽ hừ một tiếng, bộ dáng y hệt một cô bé.

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Mạnh Ly đứng ở nơi xa, nói:
- Vậy mấy ngày nay muội cũng vất vả rồi.

Diệp Vi Ny dịu dàng đáng yêu nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói:
- Muội thấy điều này rất thích hợp, cảm giác như thuộc về muội, muội rất thích làm những chuyện này!

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua vẻ xấu hổ của Diệp Vi Ny, nhẹ giọng nói:
- Diệp muội, cô có cảm thấy khổ lắm không? Điều kiện ở đây thì kém hơn so với đế đô.

- Khổ?
Khóe miệng Diệp Vi Ny hiện lên nụ cười gượng, ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt Lăng Tiêu:

- Còn có loại hoàn cảnh nào có thể so với cảnh khổ lúc trước muội đi theo huynh? Còn nữa, Lăng Tiêu, có thời gian, muội muốn quay về thị trấn Ô Thản để xem thử, sau đó... muội sẽ trở lại, nhưng nghĩ lại muội cũng không đi nữa, không phải tốt hơn sao?

Lăng Tiêu vẫn không hỏi qua chuyện của Diệp Vi Ny, bởi vì hắn tin rằng: Nếu như Diệp tử muốn nói thì nàng đã sớm nói rồi. Kể ra nàng vẫn chưa nói, vậy điều đó nói lên rằng nàng có chỗ khổ tâm. Lăng Tiêu cũng không muốn ép buộc, nhưng hắn cũng không muốn người mình để ý bị tổn thương, và biết có nguy hiểm hay không?

Diệp Vi Ny nhún vai suy nghĩ, rồi sau đó nói:
- Không phải như vậy, muội đã không nợ hắn cái gì, muội chỉ muốn quay về xem thử chẳng qua là muội không yên lòng cho đám nhỏ.

Lăng Tiêu nói:
- Nếu như cô không vội, thì chờ thêm một thời gian nữa, ta cùng với cô đi một chuyến. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
alt
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng

Báo lỗi chương