https://truyensachay.com

Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 225: Một tấm tàn đồ dẫn phát tai họa

Trước Sau

đầu dòng

Chiết Thế Huân đánh nhau với Tần Cách tới mức trời đất mù mịt. khi nghe thấy tiếng thét dài liền không kim nổi ngẩn ngơ trong lòng đồng thời trở nên lo lắng. Vừa rồi lão có một dự cảm không tốt, hiện giờ cảm giác đó lại càng trở nên mãnh liệt hơn!

Chỉ có điều đối thủ này quá mức khó chơi, rõ ràng thực lực không bằng mình nhưng lại có thiên hướng đánh nhau không chết không thôi. Chiết Thế Huân càng trở nên tức giận, ra tay càng ngày càng nặng!

Hai người hiện tại đã từ trong thành đánh ra tận ngoài thành, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng kêu lanh lảnh. sắc mặt Chiết Thế Huân rốt cục thay đổi. Với thị lực Kiếm Hoàng của lão, đương nhiên có thể nhìn ra bốn cửa thành Thất sắc đều đóng chặt, toàn bộ binh lính trên thành như gặp đại địch, nhưng đối phương không ngờ có sủng vật là ma thú phi hành!

Đây là chuyện mà tất cả mọi người căn bản là không thể tưởng tượng được!

Cho đến khi con chim to lớn kia bay lên khỏi thành, càng lúc càng bay xa, Chiết Thế Huân mới tỉnh lại, không giằng co với gã lùn vạm vỡ này nữa, thân mình lao vọt về trong thành như điện xẹt. Tần Cách nhìn thoáng qua phương hướng Tiểu Sửu rời đi, không hề rên rỉ một tiếng, lau vết máu trên mặt do Chiết Thế Huân gây ra. cười ha hả, thân mình cũng lao vọt lên, đuổi theo hướng Tiểu Sửu vừa bay đi!

- Cháu của ta!

Chiết Thế Huân bay thẳng đến nơi mọi người vừa chiến đấu. Hiện giờ ở đó đã trở thành một đống hoang tàn, trên mặt đất chỉ còn lại tám thi thể, mà trong số những thi thể đó có cả đứa cháu độc đính của ba đời Chiết gia... Chiết Tiểu Tinh!

Toàn bộ những người khác đều là những đệ tử tục giới tinh nhuệ của Chiết gia, đều có tu vi Ma Kiếm Sư!

Hơn nữa ba kẻ mạnh nhất chết còn thê thảm hơn, thân bị kiếm khí trảm thành hai đoạn, đôi mắt vẫn còn trợn trừng thật to!

Đói mát Chiết Tiểu Tinh nhắm chặt, đến lúc chết trong mắt hắn vẫn còn một đống cát...

Chiết Thế Huân kêu rên một tiếng suýt ngất, khống ngờ đứa cháu đích tôn mình yêu quý nhất lại chết ở đây. Hai mắt lão đỏ lên, phía sau, Chiết Kiến Nghiệp mang theo rất đông người tới, sắc mặt cũng trở nên xanh mét, thần tình không thể tin nổi nhìn đứa con bị trảm thành hai nửa, nước mắt vụt trào xuống thành dòng. Tuy rằng y ghét Chiết Tiểu Tinh ăn chơi sa đọa, tuy rằng y phản cảm với những việc làm xằng bậy của Chiết Tiểu Tinh, tuy rằng y luôn nói Chiết Tiểu Tinh không nên thân, không thể chống đỡ được tương lai của Chiết gia...

Nhưng tất cả những điều này chỉ là biểu hiện rèn sắt không thành thép của y mà thôi. Bất kể thế nào, y cũng khống thể ngờ một ngày nào đó, đứa con trai lại chết ngay trước mắt mình!

"Bốp!"

Chiết Thế Huân nước mắt giàn giụa, hung hăng nện cho con trai một cái bạt tai!

Cái tát này như thể đánh vào mặt tất cả mọi người ở đây. Hàng trăm người có mặt, không ngờ không nghe thấy gì dù chỉ là một tiếng thở. Thỉnh thoảng lại có một viên ngói rơi xuống từ đống đổ nát, phát ra âm thanh rất vang vọng giữa trời đêm yên tĩnh.

- Súc sinh! Nếu không phải vì ngươi thì sao Tiểu Tinh lại chết? Ngươi trả lại cháu ta đây, trả lại cháu ta đây!

Chiết Thế Huân không lưu tình chút nào, đánh Chiết Kiến Nghiệp mười mấy cái tát. Mà Chiết Kiến Nghiệp giờ như choáng váng,ngơ ngác nhìn thi thể đứa con, bỗng nhiên bỉ phẫn nổi giận gầm lên:

- Lăng gia! Ta thề không đội trời chung với các ngươi! Lăng Tiêu ... Ta định phải bầm thây ngươi vạn đoạn!

Nói xong, y phun ra một ngụm máu tươi, hai mát tối sầm, té xuống mặt đất không còn biết gỉ nữa.
Lúc này Chiết Thế Huân dường như mới hồi phục tinh thần, cũng không thèm liếc nhìn đứa con đang hôn mê, ôm lấy hai nửa thi thể Chiết Tiểu Tinh, hợp lại một chỗ, sau đó thân mình nhoáng lên như một tia chớp, liền biến mất tăm!

Tiểu Sửu chở ba người bay đi nhưng như chẳng hề tốn bao nhiêu sức lực. Cho đến khi bay xa mấy trăm dặm, Lăng Tiêu thấy thương thế của Tống Minh Nguyệt rất nghiêm trọng mới bảo Tiểu Sửu hạ xuống, xuất đan dược ra cho Tống Minh Nguyệt dùng, sau đó định băng bó vết thương cho Tống Minh Nguyệt.

Tống Minh Nguyệt lại xấu hổ, nói cái gì cũng khống chịu để Lăng Tiêu làm. Cuối cùng Lăng Tố tự nhủ, dù sao cũng là người ta tới giúp mình, vi vậy nàng chủ động đứng ra nhận lấy nhiệm vụ "nữ y tá"!

Tống Minh Nguyệt thấy Lăng Tố nói hỗ trợ, đỏ mặt gật đầu đồng ý, cho dù Lăng Tiêu tính tình luôn vô tâm cũng không kìm nổi trợn trắng mát, thầm mắng Tống Minh Nguyệt trọng sắc khinh hữu. không ngờ dám có chủ ý với tỷ tỷ mình. Liệu mình có nên ngăn cản không đây? Nhưng hình như mình không có quyền làm như vậy?

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên bên kia nghe thấy tỷ tỷ Lăng Tố giật mình kêu lên, Lăng Tiêu vội vàng hỏi:

- Làm sao vậy?

- A, không có việc gì, không có việc gì.

Lăng Tố liên tục nói, sau đó nhìn Tống Minh Nguyệt đang đỏ mặt tía tai, khẽ tán thưởng:

- Khó trách ngươi không cho tiểu tử ngốc kia băng bó giúp, ngay cả ta cũng không thể nhìn ra. Thuật dịch dung này quả thật rất thần kỳ!

Tống Minh Nguyệt sác mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói:

- Thuật dịch dung của đệ đệ cô cũng không thần kỳ sao?

- Thần kỳ cái gì, chẳng phải ta vừa liếc mắt một cái liền nhận ra hắn sao?

Lăng Tố tự hào cười, nói:

- Đệ đệ ở với ta từ nhỏ, ánh mắt của hắn bất kể thế nào vẫn không thể thay đổi. Nhưng còn ngươi... ta nên xưng hô với ngươi thế nào nhỉ?

Nghe thấy Lăng Tố trêu ghẹo, Tống Minh Nguyệt cảm giác vô cùng xấu hổ, hạ giọng cầu xin:

- Tỷ tỷ đừng trêu ghẹo ta, cứ gọi ta là Minh Nguyệt được rồi. Ngàn vạn lần không được nói cho Lăng Tiêu nhé!

Lăng Tố băng bó các vết thương cho Tống Minh Nguyệt thật tốt, cẩn thận thay quằn áo cho nàng, khẽ cười nói:

- Vậy thì gọi ta là Thanh tỷ tỷ, ta sẽ giúp ngươi!

Sau khi dùng đan dược Lăng Tiêu cho, thương thế của Tống Minh Nguyệt đã phục hồi phân nửa, băng bó vết thương chỉ là đề phòng nhiễm trùng. Hai người thi thầm to nhỏ trong bụi cây nửa ngày mới chậm rãi đi ra.

Lăng Tiêu hơi trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người, thầm tự hỏi: to Tại sao hai người chỉ một lát ngắn ngủn đã trở nên thân mật như vậy?

Lăng Tố thản nhiên cười với đệ đệ, cũng không giải thích, sau đó nói:

- Tam đệ, may là có đệ, nếu không, tỷ tỷ còn không biết khi nào thì mới có thể được tự do.

Lúc này Tần Cách từ phương xa cũng đuổi tới nơi. Nhìn Tần Cách toàn thân rách tung tóe, miệng vết thương vẫn còn nhuốm máu tươi. Lăng Tiêu ném cho hắn một viên đan dược, nói:

- Cái mũi của ngươi có thể ngửi được mùi trên không trung à?
Tần Cách cười ha hả:

- Bản lĩnh truy tung của thú nhân rất cao siêu, nhân loại không thể nào tưởng tượng được đâu!

Lăng Tiêu trợn trăng mát, Lăng Tố cũng ngạc nhiên nhìn Tần Cách, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: - Hắn ...Hắn là thú nhân?

Lăng Tiêu gật gật đầu nói:

- Là đệ mang tới từ đầm lầy Penzias, thực lực rất mạnh. Tỷ tỷ, tỷ nói đi, làm sao mà tỷ lại bị Chiết gia bắt giữ?

Lăng Tố than nhẹ một tiếng, thần sắc hơi ai oán, bắt đầu kể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
alt
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc