https://truyensachay.com

Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 582: Quyết định mới của Vạn Niên Giao đại gia

Trước Sau

đầu dòng
Đợi mọi người đi rồi, đám người Tương Vân Sơn do dự một chút, muốn nói gì đó lại thấy Lăng Tiêu dường như không muốn nói chuyện liền ngậm miệng, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút lo lắng. Tô gia không phải là một gia tộc bình thường. Hội đồng mười ba nghị viên cũng không phải để để trang trí. Đó là đại biểu cho liên minh có thực lực mạnh nhất Nam Châu! Mặc dù nói là ai cũng có tư tâm, nhưng mười ba gia tộc này cũng là một cộng đồng có lợi ích chung khổng lồ! Cho dù sẽ vì nhà mình suy xét, nhưng mười ba gia như tay với chân, đối với chuyện lớn thì khẳng định là sẽ đứng chung một mặt trận.

Tuy nhiên bởi vì có Tư Đồ Bằng Phi ở đây, nếu thật sự Tô Trường Xuân xảy ra chuyện không may, Thục Sơn phái thật sự sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích! Hiện tại tuy rất nhiều gia tộc to mồm to miệng, nhưng kêu bọn họ động đao động thương với Thục Sơn phái thì về cơ bản không ai dám làm như vậy.

Mà hiện tại Tô Trường Xuân và Thục Sơn phái kết thù chuốc oán, từ góc độ nào đó mà nói, cũng là cấp cho Tô gia một cái cớ để động thủ! Tuy nhiên Tương Vân Sơn cũng không xoa dịu cơn giận của Hoàng Phủ Nguyệt. Nếu hắn có đủ bản lĩnh, cũng sẽ chặt đứt ngón trỏ của Tô Trường Xuân!

Tông chủ hắn tuy rằng tuổi trẻ, có việc gì cũng có thể nói ra, nhưng không được chỉ trỏ! Cho dù Nam Châu minh chủ Tư Đồ Dũng cũng không có tư cách này!

Lăng Tiêu cũng không giải thích gì, dường như không thấy nỗi lo lắng trong lòng mọi người, bay lên ngọn núi mà Diệp Tử ở. Tuy nhiên Lăng Tiêu tới cũng không phải là tìm Diệp Tử, bởi vì Diệp Tử cũng đang ở phía dưới.

Lăng Tiêu đứng trên đỉnh núi, hé miệng, đầu tiên là phát ra một tiếng thét dài. Sau đó lại chẳng nghe thấy âm thanh gì nữa, nhưng có một cỗ sóng âm cực kỳ hùng mạnh, từ Lăng Tiêu tản ra bốn phương tám hướng!

Cũng không biết ở bao xa, có một con chim hùng dũng vàng chói từ đầu đến chân, hai cánh mở ra dài chừng hơn hai mươi thước, ngẩng đầu kêu một tiếng thánh thót, trong nháy mắt biến mất, trên bầu trời đến cả cái bóng mờ cũng không lưu lại, làm cho người ta cảm giác như thuấn di!

Tiểu Sửu thật sự đã trưởng thành!

Lúc Lăng Tiêu thấy Tiểu Sửu, không khỏi tán thưởng một câu, sau đó nhìn bộ dạng Tiểu Sửu, cười nói:
- Ta thiếu chút nữa nhận không ra ngươi! Vẻ ngoài của ngươi càng ngày càng xinh đẹp!

Cái đầu khổng lồ của Tiểu Sửu cọ vào người Lăng Tiêu, bộ lông xù lên vô cùng ấm áp, bộ dáng cực kỳ không muốn xa rời.

Lăng Tiêu lúc này đảo tay giữa không trung, lập tức xuất hiện hình ảnh một người. Nếu có người khác nhìn thấy, nhất định sẽ chấn động. Bởi vì người này chính là Tô Trường Xuân mới rời đi!

Lăng Tiêu nói:
- Tiểu Sửu. Đi tìm Vạn Niên Giao, nói hắn không cần biết dùng biện pháp gì, giết chết người này! Sau đó nói cho hắn, chỉ cần giết người này, ta sẽ cho nó tự do, và... Ta sẽ bảo hộ nó bình an cũng như sẽ trợ giúp nó độ kiếp!

Hai mắt Tiểu Sửu nhìn chằm chằm Lăng Tiêu đầy nghi hoặc, một thanh âm trong trẻo mượt mà vang lên:
- Vì sao để nó đi làm, ta cũng có thể mà!

Lăng Tiêu giơ tay âu yếm vuốt ve cái đầu xù lông của Tiểu Sửu, cảm thụ được năng lượng vô biên và mạnh mẽ trên người Tiểu Sửu, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này không thể để người khác biết. Mà người biết ngươi khá nhiều. Hơn nữa, một tên rác rưởi như vậy, sai ngươi đi giết sẽ làm bẩn móng vuốt của ngươi.

Tiểu Sửu đảo mắt, gần đầu ra vẻ đã hiểu, sau đó vỗ cánh bay lên, như một ngôi sao băng nhanh chóng biến mất trên không trung.

Lăng Tiêu khoanh tay đứng trên đỉnh núi, nhìn núi non trùng điệp đến vô tận trước mắt, thu hết cảnh đẹp vô tận của Thánh Vực vào đáy mắt. Nghĩ đến năm xưa chư thần giáng lâm, tại Thánh Vực đánh nhau long trời lở đất là cảnh tượng thế nào?

Cho dù sinh ra ở thời đại đó, Lăng Tiêu ta cũng sẽ không có nửa điểm sợ sệt. Huống chi, ở thời đại vô thần như bây giờ, ai có thể làm ta khom lưng?

... ....

Sau khi Tô Trường Xuân rời khỏi Thục Sơn phái, áp lực cực lớn lập tức biến mất. Lúc này mới cảm giác được lưng ướt sũng. Khi bị gió thổi qua, khô lại dán chặt vào lưng. Cảm giác cứng cứng khiến Tô Trường Xuân vô cùng không thoải mái. Vội vàng tìm chỗ thay quần áo, thấy quần áo ướt sũng mồ hôi của mình, hung hăng ném qua một bên.

Sau khi đi ra thấy Tương Vân Phong và Tư Đồ Bằng Phi hai người vẫn đứng ở đó, xem ra cũng không có gì thay đổi. Tô Trường Xuân an tâm một chút, bất kể nói như thế nào, đứa cháu Tư Đồ Bằng Phi này cũng không tồi. Còn về phần Tương gia đệ tử này, sau khi trở về, phải tìm cớ, đuổi hắn về Tương gia. Đồ không biết điều!

Tuy nhiên tiểu tử này thấy được rất nhiều chuyện mất mặt của mình, không thể không lấp liếm một phen. Tô Trường Xuân ho một tiếng, sau đó nói:
- Lăng Tiêu người này tính tình quái đản, lại cuồng vọng tự đại. Thực khó có thể tưởng tượng, người như vậy sao lại có vận khí tốt như vậy?

Tương Vân Phong trong lòng thầm bĩu môi, nghĩ đến: "Thân là một trong mười ba nghị viên mà cũng không biết xấu hổ như vậy. Trước mặt hai chúng ta, ngươi còn nói hươu nói vượn cái gì? Đổi lại là ta, nhất định sẽ giống như Cung Hạ tiên sinh vậy, lặng lẽ rời đi. Hắn còn không biết xấu hổ mà bốc phét nữa!!!"

Tư Đồ Bằng Phi trong lòng đối với Tô Trường Xuân cũng không cho là đúng, nhưng trên mặt tươi cười bình thản, ôn tồn nói:
- Tô bá bá là người có thân phận, sao lại đi chấp nhặt với một tên thổ phỉ từ nhân giới tới làm gì? Nói đến chuyện này, ta thực muốn nói với ngài một câu. Tô bá bá, ngài ngẫm lại, ngài là người có thân phận như thế nào? Lăng Tiêu hắn thì có thân phận như thế nào? Cùng hắn tranh hơi, ngài chỉ có thua thôi! Hắn đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, ngài thì còn phải xem xét các nguyên tắc này nọ!

Tương Vân Phong đứng bên cạnh nghe mà trợn mắt há hốc mồm. Người nịnh nọt hắn đã gặp. Người hoa ngôn xảo ngữ cũng vô số kể. Nhưng có thể giống như Tư Đồ Bằng Phi không biết xấu hổ, ăn nói hàm hồ thật là chưa từng gặp qua! Tương Vân Phong tuy rằng hiểu được Tư Đồ Bằng Phi làm vậy là để lôi kéo Tô Trường Xuân. Nhưng thủ đoạn này thật đúng là làm cho người ta không chịu nổi.

Tô Trường Xuân cười đến mờ mắt, liên tục nói:
- Ôi, lời góp ý của Bằng Phi hiền chất đối với ta quả thật là chính xác. Ôi, quả thực là một khuyết điểm, thật sai lầm! Về sau sẽ sửa ngay! Tuy nhiên, Lăng Tiêu kia sỉ nhục người khác quá đáng, lại chặt ngón trỏ của ta trước mặt mọi người. Hừ, Tô gia chúng ta nhất định không để yên cho Thục Sơn phái!

Nói xong không quên liếc mắt một cái nhìn Tương Vân Phong, cất giọng âm dương quái khí lên nói:
- Tương gia tiểu tử, ngươi có thể đi nói cho ca ca kia của ngươi, bảo hắn nói cho Lăng Tiêu nghe! Tô mỗ xưa nay dám làm dám chịu! Ta đây có thù tất báo! Lúc đó đừng nói sao Tô Trường Xuân ta không nói trước!

Tư Đồ Bằng Phi nhìn lướt qua Tô Trường Xuân, thầm nghĩ có thể bò đến vị trí này, quả nhiên cũng là người không đơn giản. Tô Trường Xuân này nhìn như kiêu ngạo hung hăng, nhưng lại có ai biết, hắn đang dùng khổ nhục kế đây?

Tương Vân Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh, hồi đáp:
- Lời của Tô tiên sinh, Vân Phong sẽ nói lại đầy đủ cho gia huynh.

Tô Trường Xuân cảm giác lồng ngực bị đè nén. Đã bao lâu rồi, trong Nam Châu liên minh chưa có ai dám cùng hắn nói chuyện như thế? Vậy mà hôm nay chẳng những ở Thục Sơn phái bị nhục, ngay cả một chấp sự nhỏ bé bình thường không đáng cho hắn để mắt tới như Tương Vân Phong không ngờ cũng dám đối chọi với hắn.

Được, được lắm!

Tô Trường Xuân cười lạnh, sau đó không thèm để ý tới Tương Vân Phong. Tư Đồ công tử nói đúng, ta có thân phận như thế nào? Chấp nhặt đám người không có thân phận như bọn họ chỉ làm giảm địa vị của ta!

Ba người chia ra ba xe ngựa xa hoa mang theo dấu hiệu của Nam Châu liên minh thẳng một đường hướng về tổng bộ Nam Châu liên minh. Trên đường cũng không có gặp được Cung Hạ. Hiển nhiên, Cung Hạ có lẽ là thật sự không còn suy nghĩ làm kẻ địch của Thục Sơn, nên đã chạy về gia tộc khuyên nhủ.

Trong mắt Tô Trường Xuân, Cung Hạ hiển nhiên là hạng người nhát gan. Đường đường một cường giả cảnh giới đại viên mãn, lại bị tông chủ một môn phái nhỏ dọa lui. Thật sự là rất mất mặt!

Tuy nhiên Cung Hạ nói cho cùng cũng coi như là vì Tô Trường Xuân hắn mà ra mặt. Lăng Tiêu kia quả thật cũng có chút bản lĩnh, có thể nhanh chóng chặn Cung Hạ cảnh giới đại viên mãn giới lại, hơn nữa còn khiến hắn thất thế. Nghe nói năm đó thiên tài tuổi trẻ Diệp gia mà đã có thực lực đại viên mãn trung kỳ cũng từng đánh nhau với Lăng Tiêu đến mức lưỡng bại câu thương. Hai người đồng thời yên lặng cả trăm năm. Cũng không biết tên Diệp gia kia có cảm thấy hứng thú với Thục Sơn phái hay không. Tô Trường Xuân đảo mắt lia lịa, sau đó cười lạnh: "Lăng Tiêu à Lăng Tiêu, các ngươi đều cho rằng Tô Trường Xuân ta là loại người không có đầu óc. Chuyến này nhất định phải trở về gia tộc huy động lực lượng đối phó các ngươi! Ha ha ha, ta sẽ không cho các ngươi muốn gì được nấy! Với thân phận của Tô Trường Xuân ta, muốn tìm vài gia tộc đối chọi với Thục Sơn phái các ngươi quả thực chính là chuyện quá dễ dàng!

Đợi đến khi mọi chuyện đã an bài, Tô gia ta xuất hiện thu hoạch thành quả. Hơn nữa chuyện Lăng Tiêu kia làm nhục ta, sau khi trở về, ta nhất định kể lại cho mọi người nghe! Hừ, cứ để cho tất cả mọi người cười nhạo ta đi! Đợi đến lúc thu hoạch thành quả, các ngươi sẽ biết, rốt cuộc ai là kẻ ngốc!"

Lúc này, xe ngựa đang bon bon trên con đường đá bằng phẳng bỗng nhiên ngừng lại. Tô Trường Xuân đi xe cuối cùng, Tương Vân Phong đi xe dẫn đầu, che chở cho Tư Đồ Bằng Phi đi xe ở giữa, coi như là một loại tôn trọng.

- Xảy ra chuyện gì?

Tô Trường Xuân đang thẳng lưng ngồi thoải mái trên nệm, bốc một cục điểm tâm ngọt đang bốc khói trên bàn bỏ vào miệng, sau đó mới chậm rãi hỏi.

- Lão gia, lão gia, phía trước hình như đã xảy ra chuyện!

Trong lòng Tô Trường Xuân bỗng nhiên hơi hồi hộp. Tuy rằng lúc này đã cách Thục Sơn phái cả ngàn dặm, nhưng biết đâu Lăng Tiêu kia hối hận việc thả hắn đi, sợ hắn ngày sau trả thù, lại phái người đuổi giết. Tô Trường Xuân càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Tuy rằng phàm là người suy nghĩ sáng suốt một chút sẽ không làm như vậy. Bởi vì chặt ngón trỏ và giết người diệt khẩu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Nếu quả thực giết hắn, hội đồng mười ba nghị viên quả thật có vô số lý do để có thể động thủ với Thục Sơn phái! Hơn nữa Tô gia sẽ kết đại cừu với Thục Sơn phái!

Nhưng Lăng Tiêu kia cuồng vọng vô cùng, ai có thể cam đoan hắn sẽ không nóng đầu lên phái người giết mình đây?

Nơi này rừng núi hoang vắng, trước không thôn sau không điếm. Tô Trường Xuân trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Thầm nghĩ đối phương nếu quyết định động thủ, chỉ sợ ngay cả Tư Đồ Bằng Phi cũng sẽ không lưu lại! Nghĩ thế, không khỏi hối hận. Suốt đường đi đã qua không ít thành thị, vì sao không gọi thêm vài người của Nam Châu liên minh bảo vệ mình?

Trong khi đang miên man suy nghĩ thì từ phía trước truyền đến thanh âm không chút kinh hoàng của Tư Đồ Bằng Phi:
- Tô bá bá, đường chúng ta đi đã bị chặn lại. Xem ra kế tiếp chỉ có thể tự mình đi tiếp rồi!

Tô Trường Xuân sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ mình nghĩ không đúng? Dũng khí liền quay về, mở cửa xe, đi xuống.

Đây là một đoạn đường núi. Con đường này cũng chẳng biết đã bao nhiêu năm không người dọn dẹp. Tuy rằng đường sá coi như vẫn bằng phẳng, nhưng trên mặt đường cỏ hoang mọc thành bụi, làm cho người ta cảm thấy hoang vắng tiêu điều. Bạn đang đọc truyện được copy tại
alt
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc