https://truyensachay.com

Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 708: Chúng ta phải phản kích

Trước Sau

đầu dòng

Một mùi máu tanh nồng đậm bốc thẳng lên tận trời cao.

Chỉ cần những người có tu vi hơi cao thì ở trong phạm vi hơn một nghìn mét đều ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Thậm chí ở trong phạm vi mười dặm cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh tưởi trong không khí.

Theo đó là một luồng sát khí ngút trời, giống như một trận chiến bên dưới âm phủ, luồng sát khí này thậm chí còn có thể làm cho những người có tu vi thấp vỡ nát tâm thần, không ai dám tới gần.

Khắp mặt đất đều thấy máu chảy thành sông, sát khí từ trên con sông máu bốc thẳng lên chín tầng trời đủ để chứng minh trận chiến này tàn khốc như thế nào.

Mà lúc này thì tất cả những người có địa vị cao của Liên Minh Phương Nam đang đứng trên bầu trời đều đứng ngây như tượng, bầu trời Thục Sơn lập tức trở nên tĩnh lặng.

Mạc Vong nhìn đám gia chủ của Liên Minh Phương Nam đang đứng trên bầu trời quan chiến, hắn cắn chặt răng trầm giọng nói:

- Hôm nay chúng ta phải giết sạch đàn nhóc Liên Minh Phương Nam kia. Mọi người nghe lệnh, không tiếc bất kỳ cái giá nào, đánh chết đám gia chủ Liên Minh Phương Nam cho ta.

- Tuân mệnh!

Luồng sát khí ngút trời của hai vạn người trực tiếp tạo thành một cái lồng chụp thẳng vào đám gia chủ Liên Minh Phương Nam. Đám người này đang sửng sốt thì lập tức trở nên bừng tỉnh, những tên thực lực hùng mạnh này sao lại không biết bảo vệ tính mạng của chính mình chứ? Khi Tôn Thiết ra lệnh một tiếng, những tên này dứt khoát vứt bỏ đám binh lính bên dưới rồi bỏ chạy trong hoảng loạn.

Ba gia tộc trong Vọng Thiên thành đều đang choáng váng đứng trước cổng Thục Sơn phái, tình cảnh xuất hiện trước mặt bọn họ giống như địa ngục xuất hiện trên nhân gian. Những người lá gan nhỏ, hoặc những tên chưa từng được nhìn thấy máu tanh đều phải ngồi thẳng xuống đất nôn mửa.

Những dòng sông máu cuồn cuồn chảy ở hai bên đám người ba gia tộc Vọng Thiên thành, mùi máu tươi nồng nặc làm cho vẻ mặt tất cả mọi người trở nên trắng nhợt. Mức độ ác liệt của trận chiến này đã vượt qua rất nhiều lần dự đoán của mọi người.

Hơn mười vạn người của Liên Minh Phương Nam đều tổn hại mất bảy phần trong trận chiến, nói cách khác có bảy vạn người đã phải bỏ mạng trong cuộc chiến tàn khốc này.

Hơn ba vạn người Thục Sơn phái, có hơn ba nghìn người chết trong chiến đấu.

Còn gì để nghi ngờ nữa chứ? Trận chiến này Thục Sơn phái thắng vang dội.

Diệp Tử, Thượng Quan Vũ Đồng, Tống Minh Nguyệt, Hoàng Phủ Nguyệt, Y Toa, Phong Linh, Xuân Lan, Thu Nguyệt, Lam Hi, Lam Hải, Lam Thiên Mai, Lăng Vận Nhi, Hoắc Thanh Thanh, Lãnh Thiên Thiên, Lăng Thiên Khiếu, Tô Tuyết, Thập Tam Gia, Thập Tứ Gia, Tần Cách, Thiết Đản, Vương Chân, Trương Dương, Tương Vân Sơn, Ý Phong...Tất cả những người có địa vị cao trong Thục Sơn phái đều bị thương khắp người, toàn thân đẫm máu.

Lúc này đám đàn ông Lăng Chí, Lăng Vũ chỉ huy binh đoàn Tia Chớp và tất cả những người trong binh đoàn này giống như được lôi ra từ trong vũng máu. Hơn nữa mỗi người đều bị thương rất nghiêm trọng, nếu không có những đan dược thần kỳ của Thục Sơn phái thì sợ rằng con số thương vong sẽ chẳng phải nhỏ như vậy.

Cho dù bọn họ có vũ khí bí mật là Kim Cương Phục Ma kiếm trận, nhưng nếu chỉ có thể phát huy được hiệu quả trong phạm vi nhỏ thì Lăng Tiêu cần gì phải coi nó là một công pháp bắt buộc đối với tất cả mọi người trong Thục Sơn phái chứ?

Cuối cùng trong trận đại chiến ngày hôm nay, kiếm trận này mới phát huy được những uy lực vốn có của nó.

Lúc này tất cả mọi người đã hiểu, thực lực cũng không phải có thể quyết định được tất cả, thì ra lấy yếu thắng mạnh lại có thể trở nên kinh điển như vậy.

Trên người Diệp Tử có hơn mười vết thương, các nàng chính là những người có địa vị cao nhất Thục Sơn phái, là những lực lượng trung kiên nhất. Trong cuộc chiến vừa rồi bọn họ chính là những chiến sĩ linh động nhất, chỗ nào có khe hở thì bổ sung vào nơi đó.

Đây là lần đầu tiên tất cả mọi người trong Thục Sơn phái đối mặt với một trận chiến quy mô khổng lồ như vậy nên vẻ mặt của mọi người khó tránh khỏi khẩn trương và không quen tay. Nhưng khi có rất nhiều người phải hy sinh tính mạnh trước mặt, lúc đó bản tính khát máu mới bùng ra từ tận sâu trong tâm hồn.

Cạnh tranh sinh tồn!

Nhân loại phát triển từ xưa đến nay đã không còn kẻ thù thiên nhiên, rất nhiều người từ khi sinh ra đã không phải gặp bất kỳ khổ đau, lại càng không gặp phải mối nguy hiểm nào. Cho nên dù là một người có tâm huyết cũng phải sống một đời an nhàn, tâm huyết cũng dần bị hao mòn, cuối cùng cũng trở thành một con người tầm thường.

Bầy sói đáng sợ vì chúng biết đoàn kết, vì chúng biết sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt.

- Chủ mẫu! Còn có rất nhiều bị thương chưa chết... ....

Trên chiến trường tiếng kêu khóc vang vọng khắp trời đất, khắp nơi đều là những đoạn chân tay. Đừng nói đến chuyện lớn gan hay nhút nhát, cho dù những đệ tử Thục Sơn phái đã có kinh nghiệm chiến đấu lúc này khôi phục tinh thần lại cũng cảm thấy rất khó tiếp thu tình cảnh máu tanh trước mặt. Tay chân của đám đệ tử lúc này trở nên lạnh ngắt rồi nhũn chân ngồi hẳn lên mặt đất.

Diệp Tử híp mắt nhìn khắp chiến trường, những người còn sống đang liên tục rên rỉ, ánh mắt của nàng lại trở nên hờ hững.

"Chúng ta chỉ muốn chiếm lấy một địa phương nhỏ nhỏ trên Thánh Vực rộng lớn này. Chúng ta chỉ muốn yên tĩnh tu luyện, cũng không đi trêu chọc bất kỳ kẻ nào khác. Mấy trăm năm nay đan dược của Thục Sơn phái đã trợ giúp cho không biết bao nhiêu người, quả thật chúng ta cũng có được lợi ích, nhưng những môn phái và gia tộc kia có ai dám nói chưa từng nhờ cậy vào những thứ mà Thục Sơn phái chúng ta làm ra không?"

"Nhưng người lương thiện lại bị kẻ khác ức hiếp, những năm gần đây phu quân liên tục ngược xuôi vì Thục Sơn phái mà đánh ngang thiên hạ. Phu quân đã vì Thục Sơn phái mà tạo ra một chút danh tiếng, vậy mà không ngờ cái mà mình nhận được lúc nào cũng là đố kỵ."

"Các ngươi đến đây tấn công chúng ta, nếu chúng ta đều giống như phụ nữ và trẻ em không có thực lực phản kháng thì đám hung thần ác sát các ngươi sẽ hạ thủ lưu tình với chúng ta sao?"

- Giết hết!

Diệp Tử thản nhiên nói một câu:

- Không phản kháng cũng giết!

Khóe miệng Thượng Quan Vũ Đồng hơi co rút lại, nàng đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nàng biết lúc này không thể có ý nghĩ mềm yếu được.

Tương Vân Sơn, Vương Chân và ba người Bạch Lão đi đến trước mặt đám người của ba gia tộc Vọng Thiên thành, bọn họ đứng thẳng rồi thản nhiên nhìn đám người này.

Đám người của ba gia tộc Vọng Thiên thành đều biết được Bạch lão, nhưng chỉ sau khoảng thời gian hai trăm năm ngắn ngủi Bạch Lão đã có những thay đổi khổng lồ. Chưa nói đến thực lực của Bạch Lão đã đạt đến cảnh giới gì, mà luồng uy áp giống như thực chất đang bùng ra từ trên cơ thể ba người này cũng đủ ép cho đám người của ba gia tộc Vọng Thiên thành cảm thấy thở không nổi.

- Các ngươi tới đây làm gì?

Bạch Lão nhìn lão già cảnh giới đại viên mãn đi đầu của Ngô gia rồi nhẹ nhàng gật đầu, hắn thấy giọng điệu của mình đã rất khách khí rồi.

Nhưng Bạch Lão vừa mới trải qua một trận chém giết, cũng không biết hắn đã ra tay đâm chết bao nhiêu kẻ thù. Cho nên khi hắn dùng giọng điệu khách khí này để nói ra thì cũng làm cho rất nhiều người không kìm được phải run lên cầm cập.

Lão già dẫn đầu đám người Ngô gia cũng biết được Bạch Lão, năm xưa Bạch Lão còn là tiểu bối thi khi gặp mặt lão cũng phải khách khí kêu một tiếng Ngô lão.

Nhưng bây giờ... ....

Trong lòng lão già dẫn đầu đám người Ngô gia thầm cười khổ một tiếng, đối phương gây ra áp lực rất lớn cho mình, rõ ràng cũng đã sớm đạt đến cảnh giới đại viên mãn.
alt
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc