https://truyensachay.com

Người Tôi Yêu

Chương 23 - Chương 23

Trước Sau

đầu dòng
Edit: Lạc Thần

Hứa Đường trầm mặc một lát: Lão Trịnh đó ...

Phương Cử lập tức thu lại vẻ mặt: Dựa theo căn cứ xác thực năm đó, hai đội ngũ chặn lấy, mắt thấy muốn tới tay, vậy mà dưới mí mắt xe lại lật ngược, lão Trịnh này xác thực giảo hoạt. Bây giờ ông ta cùng... Phương Cử liếc liếc Chu Hiểm một cái: ... Đi theo một phú thương trong huyện làm ăn, chỉnh đốn thành một hội cao cấp. Người năm đó đi theo ông ta, cũng đều tiếp tục đi theo làm việc cho ông ta. Bề ngoài nhìn ông ta giống như tay trắng, chỉ có điều...

Chỉ có điều dưới vỏ bọc của hội cao cấp này cất giấu hoạt động gì, cũng không nói được.

Phương Cử uống đến mức cả khuôn mặt đều đỏ cả lên, nới lỏng cà vạt: Là hồ ly chắc chắn sẽ lộ ra cái đuôi, hiện tại chúng ta có nhiều thủ đoạn, muốn nắm chặt cái đuôi của ông ta, đúng là dễ hơn nhiều so với trước kia...

Hứa Đường yên lặng nhấp ngụm bia.

Chu Hiểm và Phương Cử phát triển hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của cô, thời gian bốn năm, bọn họ thành công thoát khỏi sinh hoạt năm đó, mở công ty kiếm nhiều tiền, bây giờ lại muốn bắt đầu mở rộng chi nhánh ở thành phố. Trái lại bốn năm của cô, bình tĩnh bình thản, trừ bỏ cửa hàng trà sữa là cô buôn bán có lời nhất, không còn thành tựu khác nữa.

Do đó, nguyện vọng muốn kinh doanh tốt quán ăn trước mắt này càng thêm mãnh liệt.

Phương Cử kêu người tới thêm canh, Chu Hiểm đặt đũa xuống đốt một điếu thuốc. Phương Cử lại mở một chai bia, cười hì hì hỏi Hứa Đường: Bốn năm đại học của chị dâu trôi qua thế nào, có nghĩ tới anh Hiểm của bọn em hay không?

Hứa Đường xém chút nữa bị sặc, Chu Hiểm đưa tay khoác lên cái ghế đằng sau Hứa Đường, cúi đầu giống như cười mà không phải cười nhìn cô.

Tôi... Cũng là đi học, nghe giảng, viết luận văn, tham gia hoạt động xã đoàn, thi cấp bốn sáu.

Không còn? Khóe miệng Chu Hiểm cười mỉm, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của cô.

Không còn.

Sao anh nghe nói có không ít người theo đuổi em?

Hứa Đường hất cằm lên: Theo đuổi em thì làm sao, em không đáng được theo đuổi sao?

Chu Hiểm cúi đầu nở nụ cười, thu cánh tay về, tiếp tục hút thuốc.

Mở nồi canh ra lần nữa, Phương Cử bỏ thức ăn chay và bánh phở vào, mọi người đều tự ăn thêm một chút phần của mình, sau đó giải tán. Phương Cử và Tiểu Ngũ còn làm việc, Chu Hiểm đưa Hứa Đường trở về.

Xe vừa chạy được một chút, đột nhiên Hứa Đường phát hiện phương hướng cũng không phải là hướng chỗ cô ở, quay đầu hỏi anh: Đi chỗ nào?

Chu Hiểm không có trả lời cô, tay nắm tay lái, quay đầu liếc nhìn cô một cái: Câu hỏi của Phương Cử em vẫn chưa trả lời.

Câu hỏi gì?

Bốn năm đại học, có nghĩ tới anh hay không, hả?

Hứa Đường cứng cổ: Không nghĩ.

Không nghĩ?

Không nghĩ.

Chu Hiểm cười một tiếng: Buổi tối em đã nghĩ.

Bên tai Hứa Đường nóng lên, chợt nhớ tới cô còn chưa có đi mua thuốc: Nếu phía trước trông thấy tiệm thuốc thì dừng lại bên cạnh một chút.

Em muốn mua thuốc?

Hứa Đường nhìn anh: Tối hôm qua anh... nên uống thuốc sau khi sự việc xảy ra.

Chu Hiểm lắc đầu: Uống thuốc không tốt, đừng uống.

Nếu không cẩn thận...

Vậy thì sinh nó ra.

Hứa Đường trầm mặc, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Chu Hiểm. Anh không giống như đang nói đùa, nhưng cũng không gọi là nghiêm túc được bao nhiêu, cô cắn cắn môi, chậm rãi lắc đầu: Không được.

Chu Hiểm quay đầu nhìn cô: Vì cái gì không được? Em cảm thấy anh nuôi không nổi?

Chúng ta còn chưa kết hôn.

Vậy kết hôn.

Chu Hiểm , ánh mắt Hứa Đường hơi trầm xuống: Kết hôn và sinh con, không phải là chuyện thuận miệng thì có thể nói ra được.

Chạy tới phía trước là đèn đỏ, Chu Hiểm chạy tới một đoạn, ngừng ở phía trước dòng xe cộ đằng sau, quay đầu nhìn cô: Hứa Hải Đường, anh có thể cưới em bất cứ lúc nào. Câu nói này lại là mười phần nghiêm túc.

Hứa Đường yên lặng vài giây, quay đầu đi chỗ khác, không nói chuyện nữa.

Chu Hiểm sa sầm sắc mặt, đưa tay quay đầu cô lại: Hứa Hải Đường, em không nguyện ý gả cho anh, không nguyện ý sinh con cho anh đúng không?

Hứa Đường lắc đầu: Chẳng qua là em cảm thấy bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm.

Ánh mắt Chu Hiểm hơi trầm xuống, nhìn thẳng ánh mắt của cô. Hứa Đường không tránh né chút nào, ánh mắt có vài phần quật cường.

Đèn đỏ biến thành đèn xanh, Chu Hiểm buông tay ra, tiếp tục lái xe, lạnh lùng thản nhiên nói một câu: Đọc sách bốn năm, còn già mồm.

Hứa Đường chấn động, nhìn Chu Hiểm, cắn chặt môi, đợi cơn tức giận trong lồng ngực dịu lại một chút, mới mở miệng: Chu Hiểm, sinh con dễ dàng, nhưng để giáo dục tốt thật không dễ dàng chút nào. Hiện tại em không làm được, anh cũng không làm được. Cô dừng một chút: Anh không cho em mua thuốc cũng được... Đến lúc đó cũng là một chết một bị thương...

Cô còn chưa dứt lời, Chu Hiểm chợt đạp mạnh chân ga, Hứa Đường không ngồi vững, lập tức đưa tay chống đỡ. Trên mặt Chu Hiểm bao phủ một tầng lạnh lùng, trong lòng bàn tay Hứa Đường lập tức ra một tầng mồ hôi: Anh lái chậm một chút, chú ý an toàn...

Qua một lúc lâu, cơn tức giận của Chu Hiểm mới dần dần tan, xe giảm tốc độ, sau cùng dừng phía trước một tiệm thuốc : Mua cái gì?

Em đi là được.

Chu Hiểm nhìn chằm chằm cô, Hứa Đường thu hồi bàn tay muốn mở cửa, dưới cái nhìn chăm chú của anh, báo tên thuốc.

Hứa Đường nhìn bóng dáng Chu Hiểm đi vào trong tiệm thuốc, không khỏi thở dài.

Rất nhanh Chu Hiểm trở về cầm nước và thuốc, Hứa Đường nhìn một chút bên trong túi nhựa trong tay anh, trừ một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp, còn có ba hộp áo mưa BCS. Chu Hiểm ném cái túi và nước cho cô, cũng không nói chuyện, phát động xe tiếp tục lái về phía trước. Hứa Đường yên lặng uống thuốc, muốn nói với Chu Hiểm câu gì, quay đầu trông thấy sắc mặt ủ dột của anh, mở đầu há miệng, cuối cùng im lặng không nói.

Rất nhanh

alt
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc