https://truyensachay.com

Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 237 - Chương 232

Trước Sau

đầu dòng


Phía sau hai cửa hàng kia cũng có một sân nhỏ, bên trong còn có hai phòng, Tương Nghi vừa vặn dùng làm kho hàng, hàng lần này Tương Nghi mang tới, tạm thời lưu giữ ở đây. Bọn xa phu cũng trong phòng ở phía sau cửa hàng, không chỉ có thể nghỉ ngơi, thuận tiện còn có thể giải quyết vấn đề người coi hàng, thấy Tương Nghi tới, người người vui mừng: Lạc tiểu thư, khi nào chúng ta về kinh thành ? Hàng này cũng dỡ xuống rồi.

Tương Nghi cười gật đầu một cái với mọi người: Biết đại thúc cũng muốn về nhà sớm, các ngươi chờ ngày mai về cùng Uy Vũ đại tướng quân, không phải tốt hơn? Một đường có người phối hợp, cũng không sợ sơn tặc trộm cướp.

Ngày mai Uy Vũ đại tướng quân hồi kinh? Mấy phu xe nở nụ cười: Đây thật là tốt, trên đường trở về cũng không sợ có chuyện gì rồi.

Sáng sớm ngày mai, Uy Vũ đại tướng quân sẽ chỉnh đốn đội ngũ ở bên giáo trường, ta sẽ tới tiễn các vị đại thúc, thuận tiện thanh toán tiền xe cho các vị, còn làm phiền các vị tiếp tục ở nơi này ở một đêm. Dĩ nhiên Tương Nghi sẽ không phát bạc trước thời hạn cho bọn hắn, nếu tối nay bọn họ len lén lấy một ít trà, mình đi đâu đuổi theo? Phải buổi sáng ngày mai kiểm tra xong, để cho Bảo Trụ cho tiểu nhị trông chừng tới, mình mới có thể yên tâm.

Bảo Trụ phụng bồi Tương Nghi đi một vòng, thấy thần sắc của nàng hài lòng, trong lòng cũng là vui mừng: Tương Nghi, cách cuối năm còn hơn một tháng, mời nhiều thợ tu sửa tới, lần nữa quét vôi sửa sang cửa hàng, làm thành bộ dáng muội thích. Giờ có không ít người nhàn rỗi ở nhà, còn có nhân viên, muội cũng có thể mở cửa làm ăn trước cuối năm.

Trong long Tương Nghi cũng nghĩ như vậy, cười nói với Bảo Trụ: Biểu ca sắp xếp hết sức chu đáo, ngày mai bắt đầu làm việc, kho hàng bên kia thì không cần phải để ý đến, giữ khô ráo là được, nhìn xem có thể mở cửa hàng trước cuối năm không.

Bảo Trụ vỗ đầu suy nghĩ, vỗ ngực nói: Không việc gì, bao ở trên người của ta, hôm nay ta để cho người đi tìm thợ tu sửa nhà cho muội, nếu là quả thực không tìm được, ta mang thủ hạ tới làm!

Lâm Mậu Dung nghe hết sức ngạc nhiên: Ngươi còn biến sơn tường đục gỗ hay sao?

Bảo Trụ tự hào cười cười, mặt mày thoải mái: Lúc ở nhà, ta cái gì cũng không biệ, sau khi tới Ngọc Tuyền Quan này, ta cái gì cũng biết.

Vậy cũng thật không tệ. Lâm Mậu Dung đầy mắt hâm mộ: Kỹ năng nhiều không đè người, sau này Dương Nhị thiếu gia nhất định là một người có năng lực.

Đang lúc cười cười nói nói, một quân sĩ mang theo vài người tới, Bảo Trụ chỉ chỉ lão giả ước chừng chừng năm mươi tuổi đi trước nói: Tương Nghi, đây là chưởng quỹ ta mời cho muội, ông ấy nổi danh lừng lẫy ở Ngọc Tuyền Quan, rất nhiều ông chủ muốn mời đều mời không tới. Con của ông ấy ở dưới tay ta, lần trước lúc người Bắc Địch tới, con của ông ấy thiếu chút nữa mất mạng, là ta cứu hắn, cho nên hắn thiếu một món nợ ân tình của ta, nghe nói ta tìm chưởng quỹ, thì từ bên kia tới làm chưởng quỹ Trà Trang cho muội.

Tương Nghi nhìn lão giả kia ước chừng là bốn năm mươi tuổi, gương mặt có vẻ hiền lành, khuôn mặt mập tròn, mặt tươi cười, tựa như phật Di Lặc, nhìn một cái thì biết là người trung hậu trung thành, trong lòng âm thầm gật đầu, Bảo Trụ sắp xếp chu đáo thay nàng.

Chỉ bất là vẫn là phải phái một tâm phúc tới đây canh chừng mới được, chưởng quỹ uy tín khá hơn nữa, có người của mình thì yên tâm hơn. Tương Nghi suy nghĩ rất lâu, Thúy Linh và Thúy Hoa khi đó bị xử lưu đày tây bắc, ở chỗ này tám năm, tương đối quen thuộc, hơn nữa hai người làm việc rất
alt
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc