https://truyensachay.com

Phong Lưu

Chương 179: Người cuối cùng

Trước Sau

đầu dòng

Khó trách hai công tử ca này lớn lên lại tuấn tú như vậy, hóa ra là hai tiểu nương bì, chẳng qua nếu chưa lĩnh giáo qua sự lợi hại của hai nàng, nếu nhìn từ vẻ bề ngoài, còn rất thanh thuần khả ái.

Đáng tiếc, lại là hai cọp cái không chọc vào nổi.

Tuy rằng là cọp cái nhưng dù sao vẫn thuộc loại tiểu mỹ nhân chim sa cá lặn, tu hoa bế nguyệt. Cộng thêm một đại mỹ nhân vừa vào, lại càng nhu mị đáng yêu khiến cho người ta hồn vía lên mây, mê chết người không thường mạng.

Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?

Thoáng cái đã chứng kiến mấy vị đại mỹ nhân đỉnh cấp, hèn chi hôm nay ra đầu ngõ đã dẫm phải cứt chó, đúng là vận cứt chó rồi.

Đám thực khách trong đại sảnh dồn hết về phía chân tường, hai tay khoanh trước ngực, một bộ.

Người ngu đi nữa cũng nghe được vị dấm chua đố kỵ trong lời của của vị đại mỹ nhân chết người không thường mạng kia, dường như là tới đây bắt gian, hắc hắc, có trò hay để xem rồi.

Đáng tiếc đại mỹ nhân xinh đẹp, mê người như vậy đã lập gia đình, lại gả cho một lão công tướng mạo không xuất chúng, quả nhiên là hoa nhài cắm bãi phân trâu, đáng tiếc quá!

Bắt gian?

Bắt đương nhiên là lão công của nàng, còn dâm phụ kia là ai? Không phải là... Ôi, không thể nào là lão bản nương xinh đẹp mà bọn hắn dốc sức tán tỉnh đấy chứ?

Trong lúc nhất thời, những công tử ca cơ linh phát hiện ra một vài manh mối vừa đố kỵ lại vừa phẫn nộ, vừa thất vọng lại vừa thương tâm thống khổ, khổ cực suốt gần một tháng cũng không lọt vào mắt xanh của lão bản nương xinh đẹp, thì ra lão bản nương đã sớm

có tình nhân rồi, muốn khóc quá.

Con mẹ nó, mỹ nữ đều bị tên tiểu tử này chiếm được, khó trách lại có nhiều anh em độc thân như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, vô số ánh mắt tràn ngập đố kỵ, phẫn hận đều tập trung lên trên người Đường Tiểu Đông, năng lượng tỏa ra từ sự phẫn nộ tuyệt đối có thể đun sôi chậu nước đá.

- Hừ, quả nhiên Hiểu Nguyệt làm đồ ăn rất ngon, hắc hắc...

Lôi Mị hừ một tiếng, kêu Hiểu Nguyệt rất chi là thân mật.

Giống như là bị áp giải ra cổng thành chém đầu thị chúng, Hà Hiểu Nguyệt nơm nớp lo sợ, cố gắng nặn ra một nụ cười, vừa lau bàn ghế, run run nói.

- Ba vị tỷ tỷ mời ngồi, để Hiểu Nguyệt nấu vài món cho ba vị tỷ tỷ dùng tạm....

Không đợi tam nữ lên tiếng, nàng đã chạy chối chết khỏi đại đường.

- Tỷ tỷ, hì hì, ta thích!

Đường Điềm cười hì hì, trong chúng nữ, nàng là người nhỏ tuổi nhất, đương nhiên nội tâm luôn cảm thấy ủy khuất, bây giờ lại có một người niên kỷ so với nàng lớn một một chút, lại gọi nàng là tỷ tỷ, tâm lý tự nhiên là cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi.

Lôi Mị trừng mắt với nàng một cái, tiểu ny tử khẽ nhíu nhíu mũi, le lưỡi.

Lý Đằng Giao thì cúi gằm mặt xuống, thần sắc vô cùng bất an, không khác gì hài tử làm sai chuyện gì đó sợ người lớn trách cứ, trở nên vô cùng thục nữ, cùng biểu hiện bá đạo vừa rồi quả thực là khác xa một trời một vực.

- Phu quân, đồ ăn bên ngoài mặc dù ngon, nhưng vẫn không bằng trong nhà mà? Sao lại luôn ra ngoài ăn như vậy, huynh còn nhớ rằng mình có nhà không?

Lôi Mị làm ra tư thái hiền thê lương mẫu, ân cần chỉ bảo.

- Đúng vậy, đúng vậy...

Đường Tiểu Đông liều mạng gật đầu, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ xem là tên chết dẫm nào để lộ tin tức ra ngoài.

Nhu biểu muội? Không có khả năng, nếu nàng muốn nói thì ngày đó đã không nhẹ nhàng nói chuyện cùng hắn. Tần Thiên Bảo, cũng không có khả năng, Lý Ngạo lại không cần phải nói, chỉ biết thay hắn giấu diếm, như vậy đến cùng là ai?

Chết tiệt, nhất định là Vương Ngạo Phong!

Vừa nghĩ tới hắn, Đường Tiểu Đông tức giận đến tức giận đến sắc mặt tái nhợt, trong mắt tinh quang bạo phát, sát khí lãnh lệ bắn ra, dọa Lý Đằng Giao sợ đến mức rùng mình một cái, run run kéo ống tay áo Lôi Mị.

Lôi Mị nhíu mày, mặt đẹp tràn đầy bất mãn.

- Chàng làm cái gì thế?

Đường Tiểu Đông xoay người, xoa xoa cái chân bị dẫm vô cùng đau, cười khổ một tiếng nói.

- Ta không trách hai nàng...

Lý Đằng Giao e sợ liếc trộm hắn, tựa hồ xác nhận lời nói của hắn có mấy phần thật giả.

Đường Tiểu Đông hung dữ trừng mắt nhìn nàng một cái, Lý Đằng Giao giả trang một bộ đáng thương, nhưng trong đầu lại vô cùng vui vẻ.

Bộ dạng Đông ca ca càng hung ác, lại càng khiến cho người ta yên tâm, hì hì.

Đúng lúc này, Hà Hiểu Nguyệt tràn đầy lo sợ bưng lên một vài món ăn nóng hổi, thơm ngào ngạt.

- Ba vị tỷ tỷ, mời thưởng thức...

Đường Điềm hít hà.

- Oa, thơm quá.

Tiểu ny tử không chút khách khí bắt đầu gắp lấy gắp để, nhét đầy thức ăn vào trong miệng, hàm hồ nói.

- Mị tỷ, thực sự là ăn rất ngon.

Lý Đằng Giao liên tục nuốt nước miếng, rốt cục cũng chịu không nổi bắt đầu động đũa... Bất quá, tiểu ny tử so với Đường Điềm nhu thuận hơn nhiều, đầu tiên gắp một miếng bỏ vào trong bát Lôi Mị nói.

- Mị tỷ ăn thử coi, để nguội không ngon đâu.

Hà Hiểu Nguyệt đứng ở một bên, thần sắc khẩn trương nhìn biểu lộ phản ứng trên mặt Lôi Mị, Đường Điềm cùng Lý Đằng Giao tán thưởng chỉ khiến cho nàng nhẹ thở ra một hơi, nàng càng để ý hơn đến phản ứng của Lôi Mị.

Nhìn mỹ nữ ăn là một loại hưởng thụ lớn nao, Lôi Mị nhẹ gắp một miếng, biểu lộ phong phú trên mặt, khiến cho một đám thực khách liên tục nuốt nước miếng.

Chứng kiến Lôi Mị thử qua mỗi món một lần, thỏa mãn gật đầu, lúc này mới Hà Hiểu Nguyệt mới thực sự thở phào một hơi.

- Đồ ăn rất ngon...

Lôi Mị lạnh nhạt nói, ánh mắt nhu mị đảo qua Hà Hiểu Nguyệt một vòng, có vài phần ý tứ xem xét.

Thân thể Hà Hiểu Nguyệt khẽ rụt lại.

Đường Tiểu Đông gãi đầu.

- Rất tốt.

Lôi Mị lườm hắn một cái --- ta chưa nói, huynh gấp cái gì? Được hay không cũng không phải là từ vẻ bề ngoài đã nhìn ra được!

Đường Tiểu Đông nhìn về phía Hà Hiểu Nguyệt tràn ngập áy náy, nở một nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Lôi Mị lạnh nhạt nói.

- Đa tạ Hiểu Nguyệt cô nương thịnh tình khoản đãi.

Nàng đón gió phi thân về phía đại môn, thần sắc Lý Đằng Giao cùng Đường Điềm tràn đầy cổ quái, nhìn hai người, sau đó đuổi theo Lôi Mị.

- Phù...

Hà Hiểu Nguyệt vỗ vỗ bộ ngực sữa, thở một hơi thực sâu.

- Phu quân, việc học làm trọng, đừng phụ k vọng của mọi người.

Ngoài cửa chợt truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Lôi Mị.

Đường Tiểu Đông giật thót một cái.

- Đúng vậy, đúng vậy, ta đến trường ngay đây...

Sau đó quay người nắm tay Hà Hiểu Nguyệt, nở một nụ cười ôn nhu, nói.

- Không sao đâu, yên tâm đi, ta đến trường đây.

- Vâng, nhớ giữ gìn thân thể.

Hà Hiểu Nguyệt lên tiếng, khuôn mặt hồng hào, đáng yêu như trái táo chín.

Đường Tiểu Đông nhanh chóng rời đi, Hà Hiểu Nguyệt si ngốc nhìn bóng lưng hắn, ckhi khuất khỏi tầm mắt nàng.

- Aizzz....

Một tiếng thở dài bất đắc dĩ, tràn đầy tuyệt vọng đột nhiên vang lên, khiến cho Hà Hiểu Nguyệt mắc cỡ đỏ bừng mặt, vội vàng cúi đầu chạy vào nội đường.

Vừa rồi chỉ lo tình tứ với người yêu mà nhất thời quên mất trong đại sảnh này còn một đống thực khách đang nhìn vào, sao không khiến nàng mắc cỡ chết đi được.

- Aiz...

- Aiz...

Trong hành lang liên tiếp vang lên tiếng thở dài.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, nữ thần trong lòng bọn họ đã sớm có ý trung nhân, khó trách đối với bọn họ, ngay cả liếc mắt nàng cũng không thèm, làm người thực sự quá thất bại!

Bữa cơm tối, Đường Tiểu Đông chột dạ không dám nhìn vào ánh mắt trách cứ bất mãn của Lôi Mị, liều mạng và cơm, vội vội vàng vàng nuốt hết cơm trong chén, sau đó mau chóng chuồn đi. Ai dè trước khi đi, mu bàn chân hắn vẫn bị Lôi Mị hung hăng giẫm một

cước, đau đến nhếch mép nhe răng, vẻ mặt vô cùng quái dị.

- Phu quân làm sao vậy? Cảm thấy trong người không khỏe?

Kha Vân Tiên bất an hỏi thăm.

Nàng cảm thấy tối nay phu quân có chút gì là lạ, chẳng lẽ do quá mức cần cù mà thân thể phát bệnh rồi.

- A, không có việc gì, không có việc gì...

Đường Tiểu Đông ấp a ấp úng, sau đó vội vàng chuồn đi.

Lý Đằng Giao cùng Đường Điềm nhìn nhau, không nói một tiếng nào cắm đầu vào ăn cơm.

Tục ngữ nói, tránh được lần đầu, không tránh được mùng một cũng không tránh khỏi ngày rằm. Lúc tắm rửa xong đi ra ngoài, Đường Tiểu Đông bị Lôi Mị chặn đường.

- Mị nhi...

Đường Tiểu Đông vẻ mặt cợt nhả vươn tay, chợt bị hai bàn tay nhỏ bé của nàng đẩy ra.

- Nàng đang giận ta à?

Lôi Mị mím môi, bộ dáng không khác gì muốn tìm người tính sổ.

- Ta nào dám...

Đường Tiểu Đông nịnh nọt nói.

- Cuối cùng, là người cuối cùng, ha ha.

Lôi Mị

- Người cuối cùng? Lời này chàng nói lần thứ bao nhiêu rồi?

Đường Tiểu Đông gãi gãi đầu.

- Dường như.... Dường như là lần đầu tiên?

- Chàng dám nói là lần đầu tiên?

Lôi Mị nghiến răng nghiến lợi, thò ngọc thủ véo lỗ tai hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
alt
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc