https://truyensachay.com

Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 693 - Ngu Xuẩn!

Trước Sau

đầu dòng
Lạc Thanh Hàn im lặng thở dài.

Hắn nhận thua.

Hề hề giống như là khắc tinh của hắn, luôn có thể đánh vào chỗ yếu của hắn một cách chuẩn xác không chút sai lầm, khiến hắn phải buông lỏng phòng thủ.

Hết lần này tới lần khác hắn đối với nàng không có biện pháp nào.

Lạc Thanh Hàn nói: “ta gần đây thường xuyên gặp ác mộng, sợ quấy rầy ngươi."

Tiêu Hề Hề chớp mắt: “Ác mộng? Là loại kia rất đói rất đói mộng sao?”

Lạc Thanh Hàn trong lúc nhất thời lại không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

Hắn không nói gì phút chốc, quyết định xem nhẹ vấn đề của nàng, mặt không thay đổi tiếp tục nói đi.

“Ta nằm mơ thấy rất nhiều chuyện không tốt, tỉ như nói ngươi trở về chỉ là mộng, chân chính ngươi đã chết ở trong một góc khác, mà ta cái gì cũng không biết.”

Tiêu Hề Hề bừng tỉnh: “ngươi đây được gọi là suy nghĩ quá nhiều."

Lạc Thanh Hàn: “có thể.”

Sinh ly tử biệt đau đớn quá mức khắc sâu, đến mức hắn đến bây giờ đều không thể hoàn toàn từ trong loại đau khổ này thoát ra.

Hắn cuối cùng sẽ không tự chủ được mà sợ, sợ đây hết thảy cũng là giả.

Sợ mộng tỉnh, sau đó cái gì cũng không còn.

Tiêu Hề Hề: “ta cảm thấy người chính là đè nén quá lâu, người cần phóng thích một chút áp lực.”

Lạc Thanh Hàn: “làm sao phóng?”

Tiêu Hề Hề: “người có chuyện gì muốn làm mà vẫn luôn không thể làm không?”

ánh mắt Lạc Thanh Hàn đảo một vòng trên mặt nàng, sau đó chuyển sang chỗ khác, nhẹ giọng nói.

“Không có.”

Tiêu Hề Hề cho là hắn đang thẹn thùng, tiếp tục tận tình khuyên nhủ.

“Ngươi né né tránh tránh như vậy là không tốt , người nói thật với ta, người yên tâm, ta mãi mãi luôn đứng về phía người bên này, mặc kệ người nói cái gì, ta đều sẽ thay người giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không để người thứ ba biết.”

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn trở lại trên mặt nàng, ánh mắt dần dần trở nên tối tăm: "Ngươi thật muốn biết?"

Tiêu Hề Hề gật đầu: "Đương nhiên!"

Lạc Thanh Hàn cúi đầu xuống, bên tai nàng nói nhỏ vài câu.

Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Hề Hề lập tức đỏ bừng lên.

Nàng ấy xấu hổ đến mức không thể nói tốt, lắp bắp nói.

“Ta, ta lại không thể !”

Lạc Thanh Hàn nghe được đáp án chắc chắn, trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không có ép buộc nàng.

Hắn bình tĩnh nói: "Không sao đâu, chúng ta ngủ thôi."

Tiêu Hề Hề nắm chặt vạt áo của hắn, đỏ mặt giải thích: “ta không phải là không muốn, ta là thật sự, thật sự không được!”



Lạc Thanh Hàn nhìn bộ dáng nhỏ của nàng vội vàng, trong lòng như nhũn ra.

“Vì sao không được?”

Tiêu Hề Hề muốn nói trên người mình còn có cổ độc, không thể làm loại sự tình này, nhưng nàng lại không muốn đem chuyện này nói cho hắn biết, nàng không muốn để cho hắn lo lắng.

Nàng nhẫn nhịn nửa ngày, cuối cùng chỉ thốt ra một câu.

“Ta còn không có chuẩn bị kỹ càng.”

Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng, một bên trấn an tâm tình của nàng, một bên thấp giọng nói.

“Không quan hệ, ngươi chậm rãi chuẩn bị, ta có thể đợi, vô luận đợi bao lâu cũng không quan hệ.”

Tiêu Hề Hề đem vạt áo của hắn tóm chặt hơn, giống như là bắt lấy bảo bối, chỉ sợ hắn sẽ chạy trốn.

Nàng giương mắt mà khẩn cầu.

“Vậy ngươi nhất định phải chờ ta, nhiều nhất 3 năm, ta có thể khỏe lại, trước đó ngươi tuyệt đối không được tìm người khác.

Cái gì khác đều có thể thương lượng.

Duy chỉ có thích ta, chuyện này ngươi không thể bỏ dở giữa chừng ”.

Lạc Thanh Hàn nhìn nàng kia vội vã cuống cuồng, trong lòng đã sớm mềm đến rối tinh rối mù.

Hắn nhịn không được cúi đầu, hôn môi của nàng.

Cái hôn này, hôn cực sâu.

Thật lâu.

Hai người mới tách ra.

Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn lướt qua cánh môi đỏ thắm của nàng, khàn giọng hỏi.

“Ngươi trước đó không phải đã nói, ta có thể gặp được người tốt hơn sao?"

Tiêu Hề Hề đỏ mặt tự tin nói: "Từ giờ trở đi, ta sẽ là người tốt nhất!"

Lạc Thanh Hàn mỉm cười.

Nữ nhân này sao có thể đáng yêu như vậy chứ?

Khả ái đến làm cho hắn muốn đem nàng giấu đi, không để bất luận kẻ nào thấy được nàng.

Có lẽ là bởi vì nữ nhân trong ngực thực sự quá ngọt , cho nên hắn tạm thời quên đi những thấp thỏm lo âu kia.

Hắn trong lúc bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy vào sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Thanh Hàn còn có chút cảm giác hoảng hốt.

Tối hôm qua thế mà không có gặp ác mộng.

Trong khoảng thời gian này, hắn cơ hồ mỗi đêm đều gặp ác mộng, có đôi khi còn có thể cả đêm mất ngủ, chỉ có thể dựa vào uống thuốc để vượt qua.

Hôm qua là đêm duy nhất hắn có thể ngủ yên giấc cả đêm trong năm nay mà không cần dùng thuốc.

Có lẽ là bởi vì ngủ ngon, hôm nay tinh thần Lạc Thanh Hàn cũng không tệ, khẩu vị cũng thay đổi tốt hơn chút, lúc dùng đồ ăn sáng cũng uống nhiều hơn nửa bát cháo.



Thường công công nhìn thấy tất cả những điều này, cảm thấy rất vui mừng.

Hoàng đế cuối cùng cũng vui lên!

............

Bên trong Lưu Vân Hiên.

Lục Tiệp Dư đang ăn điểm tâm tráng miệng.

Tuy phẩm cấp nàng không cao, nhưng có Thái Hoàng Thái Hậu làm chỗ dựa, trong cung không ai dám khinh thường nàng, có cái gì tốt cũng không thể thiếu nàng.

món điểm tâm ngọt này là ngự thiện phòng mới làm, tổng cộng chỉ có mấy phần, mỗi vị phi tần cao cấp sẽ có một phần, còn lại một phần liền chính là của Lục Tiệp Dư.

Cùng là Tiệp dư, nhưng diêu Tiệp dư không có đãi ngộ tốt như vậy, càng không nói đến năm người mới vào cung khác cùng lúc kia.

Lục Tiệp Dư ăn món điểm tâm ngọt mỹ vị, tâm tình rất tốt.

Cung nữ Diệp Tử vội vã bước vào.

“Hôm qua Tân Liễu cùng Lục Nha bị Hoàng đế phái người đưa cho thận Hình Ti!”

Nghe vậy, Lục Tiệp Dư biến sắc, tâm trạng tốt trở nên tồi tệ.

Tân Liễu cùng Lục Nha là bởi vì bị nàng mua chuộc, mới có thể cố ý vào lúc Quý Phi đi Vân Tú cung , nói những lời kia, mục đích là muốn kích động Quý Phi, làm Quý Phi bị đả kích lớn, có khi sẽ cùng Hoàng đế hung hăng nháo lên một hồi.

Nhưng Quý Phi chẳng những không làm ầm ĩ lên, ngược lại còn xin Hoàng đế đưa Tân Liễu cùng Lục Nha đưa cho thận Hình Ti.

Diệp Tử lo lắng: “vạn nhất các nàng đem người khai ra thì làm sao bây giờ?”

Lục Tiệp Dư cố gắng để cho mình giữ vững tỉnh táo: “chuyện này ta để người khác đi làm, chính ta từ đầu tới cuối đều không lộ mặt qua, đến lúc đó chỉ cần ta liều chết không nhận, thoái thác là bị người đổ tội hãm hại, hẳn là không có việc gì.”

tuy nói như vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút bất an.

Nàng đứng lên: “đi, đi Trường Nhạc cung.”

“Vâng!”

Rất nhanh các nàng liền vội vã chạy tới Trường Nhạc cung.

Thái Hoàng Thái Hậu nghe Lục Tiệp Dư giải thích chuyện từ đầu đến cuối, nhất thời liền giận tái mặt, nổi giận nói.

“ngu xuẩn! Ngươi cho rằng liều chết không nhận liền có thể lừa gạt qua sao? Vạn nhất Hoàng đế hạ lệnh đem người bên cạnh ngươi toàn bộ mang đến thận Hình Ti, cho Tân Liễu cùng Lục Nha lần lượt xác nhận, ngươi làm sao bây giờ?”

Lục Tiệp Dư đáp không được, lòng tràn đầy thấp thỏm lo âu.

Nàng lắp bắp nói: “bằng không, ta đây liền cho người đi đem thái giám kia diệt khẩu?”

Thái Hoàng Thái Hậu: “người trong cung đều có ghi danh, chỗ ngươi bỗng nhiên thiếu đi một người, vừa vặn lại là trong lúc mấu chốt, chẳng phải ngươi sẽ càng bị nghi ngờ hơn sao?”

Lục Tiệp Dư quỳ trên mặt đất, chân tay luống cuống: “cái kia thiếp thân nên làm cái gì?”

Thái Hoàng Thái Hậu tức giận đến đau cả đầu.

Nếu như Lục Tiệp Dư không phải là cháu gái của bà, lúc này đã bị bà đuổi ra ngoài từ lâu rồi.

bà trầm giọng nói: “ngươi sau khi trở về không cần làm gì, chuyện còn lại ai gia sẽ giúp ngươi xử lý sạch sẽ.”

Lục Tiệp Dư vui mừng trong bụng: “cảm tạ người!”
alt
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc