https://truyensachay.com

Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 709 - Ôm Ngươi Một Cái

Trước Sau

đầu dòng
Bên trong Trường Nhạc cung.

Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong Khổng Nữ Sử hồi báo, trầm mặc thật lâu mới mở miệng.

“Ai gia luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái."

Khổng Nữ Sử cẩn thận nói: “chỗ nào kỳ quái?"

Thái Hoàng Thái Hậu giơ tay lên, Khổng Nữ Sử lập tức đỡ bà đứng lên.

Các nàng đi về phía phòng trong.

Thái Hoàng Thái Hậu vẫy tay ra hiệu cho những người khác lui, vừa đi vừa nói.

“Hoàng đế đối với Quý Phi thái độ rất lạ, hắn quá coi trọng Quý Phi , chuyện tối ngày hôm qua cho dù Lục Tuyển Thị có lỗi, thế nhưng không đến mức bị ném vào lãnh cung.”

Khổng Nữ Sử suy đoán nói: “có thể Hoàng đế chỉ là nhất thời tức giận mà thôi.”

Thái Hoàng Thái Hậu: “sẽ không, Hoàng đế là ai gia nhìn lớn lên, ai gia rất rõ ràng tính tình của hắn, trước đây Tần Hoàng Hậu bức bách hắn như vậy, hắn cũng không có cấp bách, hắn làm sao lại bởi vì... chuyện vụn vặt này liền nóng nảy?”

Khổng Nữ Sử đáp không được.

Thái Hoàng Thái Hậu: “qua nhiều năm như vậy, Hoàng đế chỉ có một chuyện mới có thể nóng vội.”

Khổng Nữ Sử thuận thế hỏi: “tình huống gì?”

Thái Hoàng Thái Hậu: “chỉ có những chuyện liên quan đến Tiêu trắc phi, hắn mới có thể gấp gáp.”

Vô luận là không để ý ngăn cản ngàn dặm bôn ba hồi kinh cứu người, hay là biết tin nàng chết lửa công tâm thổ huyết té xỉu, tất cả đều là bởi vì Tiêu trắc phi.

Chỉ cần liên quan đến Tiêu trắc phi, Hoàng đế liền sẽ rất dễ dàng mất lý trí, làm ra chuyện vọng động.

Thái Hoàng Thái Hậu chậm rãi thở ra, ngữ khí có chút trầm trọng.

“Tối hôm qua phản ứng của Hoàng đế lúc nhìn thấy Quý Phi thổ huyết hôn mê, lập tức khiến ai gia nhớ tới trước đây khi hắn biết được Tiêu trắc phi đã chết, bị đả kích lớn đến mức suýt nữa ngã quỵ.”

Còn có tối hôm qua Hoàng đế nhìn về phía bà cái ánh mắt kia...

Bên trong ánh mắt kia tràn đầy lệ khí.

Liền phảng phất chỉ cần Quý Phi xảy ra chuyện gì, hắn liền muốn nổi điên kéo lấy tất cả mọi người xuống Địa ngục.

Thái Hoàng Thái Hậu cho tới bây giờ, nhớ tới ánh mắt kia của hắn, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Khổng Nữ Sử nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói, cũng cảm thấy tối hôm qua Hoàng đế phản ứng quá cực đoan.

Cho dù sủng ái Quý Phi thế nào, Hoàng đế cũng không nên trước mặt mọi người cãi lời Thái Hoàng Thái Hậu, điều đó không phù hợp với tính cách bình đạm thường ngày của hắn.

Khổng Nữ Sử thăm dò hỏi.

“người hoài nghi Quý Phi...”

Thái Hoàng Thái Hậu: “ai gia vốn cho là Quý Phi chỉ là một thế thân, Hoàng đế đối với Tiêu trắc phi thích mà không có được, chỉ có thể đem Quý Phi làm vật thay thế giữ ở bên người trò chuyện an ủi, nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy."

Khổng Nữ Sử: “Nhưng Tiêu trắc phi đã chết, hơn nữa Tiêu trắc phi là trưởng nữ của Tiêu tướng quân, Quý Phi là Nam Nguyệt công chúa, giữa hai người này không có gì liên quan đến nhau."

Trong chuyện này Có quá nhiều nghi vấn.



Thái Hoàng Thái Hậu ngồi xuống trên nhuyễn tháp, trong lòng mơ hồ có một ý nghĩ.

Bà lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói.

“Lục Tuyển Thị bên kia tạm thời không có biện pháp, ngươi cho người đi trấn an nàng một chút, thuận tiện giúp nàng thu xếp một chút, đừng để bất kỳ ai khi dễ Nàng.

Mặt khác lại cho người nhắn với trưởng công chúa hoa an, để nàng tiến cung một chuyến, ai gia có lời muốn nói cùng nàng.”

“Vâng.”

Hoa An công chúa là muội muội của tiên đế, cũng là con gái ruột của Thái Hoàng Thái Hậu, sau khi tiên đế qua đời, hoa An công chúa liền được sắc phong làm trưởng công chúa, Thái Hoàng Thái Hậu thường xuyên truyền nàng vào cung nói chuyện.

Hôm nay nàng nhận được khẩu dụ của Thái Hoàng Thái Hậu, lập tức thay quần áo tiến cung.

.........

Sau khi Lạc Thanh Hàn từ Nghị Sự Điện ra ngoài, trực tiếp đi ngự thư phòng.

Hắn thuận tay cầm lên một bản tấu chương, phân phó nói.

“Truyền Phương thái y.”

Thường công công lui ra ngoài, hắn phái một Tiểu Thái giám đi tới thái y viện truyền lời.

Rất nhanh Phương thái y liền đi tới ngự thư phòng.

“Vi thần bái kiến hoàng thượng.”

Lạc Thanh Hàn nhấc lên bút son, trên tấu chương viết mấy chữ, tiện tay ném tới bên cạnh, ngước mắt nhìn Phương thái y một cái.

“Ngươi vừa rồi đi gặp Quý Phi chưa?”

Phương thái y nghiêm trang trả lời: “bẩm Bệ hạ, vi thần vừa chẩn qua mạch cho Quý Phi, Quý Phi cơ thể so với hôm qua tốt hơn chút, nhưng khí huyết vẫn tương đối hư, cần điều dưỡng cho tốt.”

Lạc Thanh Hàn để những người khác lui xuống, trong ngự thư phòng chỉ còn lại hắn cùng Phương thái y.

Lạc Thanh Hàn: “ở đây không có người ngoài, ngươi nói thật cùng trẫm, vì sao muốn tiến cung tới làm thái y?”

Phương Vô Tửu mỉm cười: “tự nhiên là vì muốn bảo hộ sư muội chu toàn.”

Lạc Thanh Hàn: “nàng có trẫm che chở, như vậy đủ rồi.”

Phương Vô Tửu cũng không cùng hắn phân bua, chỉ nói: “nhiều thêm một tầng bảo hộ, lại càng an toàn."

Lạc Thanh Hàn quan sát tỉ mỉ ánh mắt của hắn, thấy thời điểm hắn nhắc đến sư muội, cũng không có lòng chiếm hữu, chỉ là yêu mến cùng thương yêu, trong lòng thoáng buông lỏng đề phòng đối với hắn.

“Trẫm triệu ngươi đến đây, là có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Phương Vô Tửu: “Bệ hạ là muốn hỏi chuyện của sư muội sao?”

Cùng người thông minh nói chuyện chính là như vậy, một câu liền rõ ràng.

Lạc Thanh Hàn: “trẫm muốn biết, nàng một năm qua này, đã trải qua những gì.”

Phương Vô Tửu: “Bệ hạ sao không trực tiếp đến hỏi nàng?”

Lạc Thanh Hàn: “nàng lúc nào cũng chỉ tốt khoe xấu che, trẫm muốn biết toàn bộ những gì nàng trải qua, bất kể là tốt, hay là xấu.”



Phương Vô Tửu: "Vậy bắt đầu nói từ khi nàng rời khỏi Thịnh Kinh."

...........

Ngày thường Lạc Thanh Hàn đến quá trưa mới trở về Vị Ương cung, nhưng hôm nay còn chưa tới buổi trưa, hắn liền đã trở lại Vị Ương Cung .

Lạc Thanh Hàn: “Quý Phi đang làm gì?"

Mặc Họa thành thật trả lời: “nương nương đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”

Nàng dừng một chút, sau đó nói thêm: "Vừa rồi Khổng Nữ Sử ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu tới."

Lạc Thanh Hàn: "Nàng tới đây làm gì?"

Mặc Họa: “nói là thay Thái Hoàng Thái Hậu đến thăm Quý Phi Nương Nương , lúc nàng rời đi sắc mặt không được tốt lắm.”

Lạc Thanh Hàn trong lòng biết rõ, vung tay ra hiệu Mặc Họa lui xuống.

Hắn hướng về tẩm điện đi đến.

Kể từ tối qua Tiêu Hề Hề ngủ qua đêm trong tẩm điện, nàng liền ở lại chỗ này không đi, thậm chí còn yêu cầu mọi người chuyển tất cả những thứ Nàng thường xuyên sử dụng đến đây.

Khi Lạc Thanh Hàn đi vào tẩm điện, Tiêu Hề Hề đang nằm ở trên giường êm đọc truyện, hai cái đùi nâng lên lắc qua lắc lại , ống quần thuận thế trượt xuống, lộ ra một phần đôi chân thon dài trắng nõn.

Bảo Cầm đang lột vỏ quýt cho nàng, nhìn thấy Hoàng đế tới, Bảo Cầm nhanh chóng đứng dậy chào.

Lạc Thanh Hàn khoát khoát tay, Bảo Cầm thức thời lui xuống.

Tiêu Hề Hề ném cuốn truyện, lật người ngồi dậy, vui vẻ nói.

“Bệ hạ, người hôm nay sao trở về sớm như vậy?"

Nàng chân trần nhảy xuống giường êm, bước trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch hướng hắn chạy tới.

Lạc Thanh Hàn ôm nàng lên.

"Tại sao ngươi không đi giày?"

Tiêu Hề Hề cong mày cười cười: "Không lạnh."

Lạc Thanh Hàn đặt nàng trên giường êm, thuận tay sờ cái chân nhỏ của nàng.

Tiêu Hề Hề nhanh chóng rút chân lại.

"Ta vừa mới giẫm trên mặt đất, đừng sờ, bẩn."

Nàng nhớ kỹ vị Hoàng đế này có chút sạch sẽ.

Lạc Thanh Hàn vừa mới biết về trải nghiệm của Tiêu Hề Hề trong một năm qua từ Phương Vô Tửu, biết Nàng đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực để quay lại với hắn, hắn bây giờ tràn đầy tình yêu dành cho Nàng, vậy tại sao hắn lại quan tâm đến Nàng trên chân bẩn hay không?

Hắn vươn tay kéo người vào lòng, ôm thật chặt.

Tiêu Hề Hề phát giác được tâm tình của hắn không thích hợp, chớp chớp mắt hạnh, hỏi.

"Hoàng đế, người có chuyện gì sao?"

Lạc Thanh Hàn: "Không có việc gì, ta chỉ muốn ôm nàng."
alt
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc