https://truyensachay.com

Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 86 - Chương 69.3

Trước Sau

đầu dòng
Ngồi taxi tìm được khách sạn Minh Châu, cô mới nhớ lại đây là khách sạn lần trước Hàn Triết đưa cô tới nói lời xin lỗi, thuộc về sản nghiệp của nhà Nam Phong.

Cô đến trước quầy lễ tân hỏi thăm: “Chào cô, nhờ hỗ trợ tra một chút phòng của Tang Lạc Vi ở đâu?”

Cô gái trực ở đại sảnh xem qua, “Chào cô, rất xin lỗi, tối hôm qua không có người nào là Tang Lạc Vi vào ở cả.”

Không có? Ôn Noãn bắt đầu lo lắng, không tự chủ được nắm chặt đầu ngón tay, giọng nói run rẩy hỏi lại: “Vậy, còn Cố Dạ Thâm…..”

“Thưa cô, người ở phòng 2046.” Sau khi cô gái ở đại sảnh trả lời lại lầm bầm lầu bầu, “Ôi, mới vừa rồi cũng có người không tìm được Tang Lạc Vi liền tìm Cố Dạ Thâm….”

Trong lòng Ôn Noãn trống rỗng, không sịp suy nghĩ nhiều, bước chân hư thực đi vào thang máy, nhìn con số đi lên nhanh chóng sáng, cô chợt không muốn đi, sợ tận mắt chứng kiến điều phỏng đoán ở trong lòng.

Đưa tay muốn đi xuống, thang máy đã dừng lại ở nơi đến một lúc, cửa tự động mở ra thì cô nhìn thấy trong hành lang hẹp dài, Kimi đang giơ quả đấm lên đánh tới trước mặt Cố Dạ Thâm, cũng tức giận mắng: “Khốn kiếp!”

Có thể là Cố Dạ Thâm mới từ trong phòng ra ngoài, không kịp phản ứng, bị đánh nên thân mình không vững, lui về bên tường phía sau, Kimi lại nhanh chóng hướng bụng anh đánh thêm một quyền, anh bị đau cúi người xuống.

Ôn Noãn sải bước ra thang máy, muốn chạy đến lại phát hiện chân không bước được.

Kimi lại giơ nắm đấm lên lần nữa, Tang Lạc Vi từ bên trong cửa lao ra đẩy hắn, giương tay ngăn ở trước người Cố Dạ Thâm, vừa tức giận vừa sợ: “Hoa Khai Hảo anh điên rồi! Anh như vậy là làm cái gì!”

“Tang Tang, em tránh ra! Em là của anh, tại sau hắn lại có thể động tới em, tại sao có thể động vào em!” Hốc mắt Kimi đã đỏ ửng.

Tang Lạc Vi sững sờ, rồi chợt cười, mang theo một loại khinh miệt giễu cợt, ánh mắt và giọng nói đều lạnh lẽo: “Hoa Khai Hảo, làm người không nên quá tham lam, anh đã lựa chọn mối tình đầu của mình, chuyện của chúng tôi anh không được xen vào! Tôi hiện tại nói cho anh biết, Tổng Giám đốc Cố cũng là mối tình đầu của tôi, tôi biết anh ấy bảy năm, yêu anh ấy bảy năm, thời gian bảy năm cam nguyện bên cạnh anh ấy, cam nguyện làm người tình của anh ấy! Hiện tại anh có thể chết tâm, anh nên đi đi!”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói rõ ràng đã có chút nghẹn ngào, lại quật cường cắn môi dưới không chịu rơi lệ, không nhìn gương mặt Kimi lần nữa, xoay người đỡ Cố Dạ Thâm vẫn còn đang không có sức dựa vào vách tường: “Tổng Giám đốc, thật xin lỗi, anh có sao không?”

Cố Dạ Thâm khẽ nhắm mắt, mệt mỏi lắc đầu.

Vào giờ khắc này Ôn Noãn đứng ở bên ngoài thang máy mới biết rõ, đối với Cố Dạ Thâm, rốt cuộc là cô đã lấy tâm tình như thế nào đồng ý ở cùng với anh.

Yêu, là bởi vì yêu.

Nếu như không phải là yêu, thì hiện tại lòng cô sao lại có thể đau như vậy, đau giống như có móng vuốt bén nhọn hung hăng đâm vào, đau đến hô hấp đều không thông!

Xác thực Tang Lạc Vi đã từng nói qua, cô ấy đã từng thích Cố Dạ Thâm, chỉ là bảy năm, người tình…… Tâm tình của cô như muốn sụp đổ.

Kimi giống như không thể tin, toàn thân hắn trống rỗng muốn tiến lên một bước, nhưng lại si ngốc nhìn chằm chằm Cố Dạ Thâm: “Đây không phải là sự thật, xin nói cho tôi biết, đây không phải là sự thật……”

Cố Dạ Thâm chỉ nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh như không nhìn thấy đáy sâu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Đó chính là cam chịu.

Ôn Noãn nghe thấy một tiếng “Ầm” thanh thuý vang lên, chung quanh cũng không có người làm vỡ đồ, nhưng cô lại nghe được rất rõ ràng, thời gian rất lâu về sau, cô mới biết, đó là âm thanh tan nát cõi lòng.

Cô che miệng lại, không dám để cho mình khóc thành tiếng.

Anh nói lúc cô bi thương nhất thì yêu cô, thế nhưng bảy năm qua, anh thật sự là yêu sao?

Nếu như vậy, thì ra tình yêu của anh, cũng chỉ như vậy mà thôi!

Trong nháy mắt lúc cô xoay người đi về phía thang máy, cô không nhìn thấy Cố Dạ Thâm dựa trên vách tường đang chậm rãi nghiêng đầu nhìn sang, con ngươi sâu thẳm nhìn như không thể tối tăm hơn, cô không biết trong ánh mắt anh cái quay đầu kia, hàm chưa khắc xâu sự ân hận và đau đớn.

Có người vội vã từ trong thang máy ra ngoài, đi qua trước mặt thấy cô thì nhất thời ngừng lại bước chân một chút, nhưng cuối cũng vẫn nhanh chóng tránh ra, đại khái là được nhân viên phục vụ báo cáo nơi này có người đánh nhau, nhờ lãnh đạo khách sạn hỗ trợ.

Sau khi đi ra khỏi thang máy, Ôn Noãn ngẩng đầu lên, gắt gao cắn môi, không để cho nước mắt có cơ hội chảy xuống.

Chỉ mới biết mình đã yêu anh mà thôi, cho nên lần này, cô không cần khóc giống như mất đi Đồng Diệu nữa, khó chịu như vậy, đau như vậy!

Tuyệt đối không muốn!

Cô trở lại Sắc Vi hoa viên liền im lặng chui vào trong chăn, mặc dù cô đã cắn răng ẩn nhẫn, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ được tuôn rơi xuống.

Cả đêm qua chưa ngủ, lại bôn ba cho tới trưa cùng với tâm tình mệt mỏi, trong lúc mơ màng mà ngủ, khi tỉnh lại đã là hoàng hôn, cô chỉ cảm thấy cổ họng ngứa rát khó chịu, đầu óc choáng váng, chắc tại đêm hôm qua không ngủ bị nhiễm lạnh, cô uống cốc nước lạnh, thấy thoải mái hơn một chút.

Không có tâm tình nấu cơm, cô chỉ đơn giản ăn một tô mì gói, nhưng lại không có khẩu vị, đang quấn sợi mì đến chán ghét, thì Cố Khang Khang gọi điện tới, cầm điện thoại di động lên cô mới phát hiện đã có nhiều cuộc điện thoại chưa nhận, đều là số của Khang Khang.

“Ôn Noãn, ở nhà làm gì đó? Ăn cơm chưa? Sao buổi chiều cậu đều không nhận điện thoại của mình!” Cố Khang Khang dường như hỏi liên hồi, giọng nói rất vui vẻ.

“Đang ăn cơm rồi, buổi chiều mình ngủ, không nghe thấy điện thoại di động đổ chuông.” Ôn Noãn phờ phạc rũ rượi.

Cố Khang Khang rất nhanh đã nghe ra, “Làm sao lại có bộ dạng như bị bệnh vậy, có phải nơi nào đó không thoải mái không?”

“A, không có.” Ô Noãn ho nhẹ một tiếng ngồi thẳng dậy, lên tinh thần, “Không có, mới vừa tỉnh ngủ không bao lâu, người mới dậy, tinh thần còn chưa tỉnh. Ôi, cậu đang ở Phong Thành vui vẻ phải không?” Cô nói sang chuyện khác.

Ngay từ lúc Khang Khang quyết định cử hành hôn lễ thì đã nghỉ liền luôn thời gian kết hôn, nghỉ sinh, sau lễ cưới, cô sẽ vui vẻ làm thiếu phu nhân mặc áo chỉ cần vươn tay, ăn cơm chỉ cần há mồm, nhà Bắc Đường đối với cô và đứa bé trong bụng đều coi như bảo bối, chỉ còn kém không đem cô chở thành lão phật gia mà phục vụ.

“Mình à, chiều hôm qua trở về Phong Thành rồi….,sinh nhật Nam Phong Lâm 36 tuổi nha, buổi tối cả gia đình cũng tập trung ở Cố Trạch, quá náo nhiệt nên chưa kịp gọi điện thoại cho cậu. Đúng rồi, ngày mai theo mình đi dạo phố, mấy ngày nữa là sinh nhật của lão ca, phải mua quà tặng, cậu đã chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói Khang Khang có phần ranh mãnh.

Ôn Noãn sững sờ, sinh nhật



alt
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc