https://truyensachay.com

Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Q.3 - Chương 53 - Đại Thiếu Gia Nhà Giàu (18)

Trước Sau

đầu dòng
Niếp Thắng Hòa dẫn A Yên tới khách sạn 5 sao thuê phòng.

Hắn vào phòng tắm, một lát sau chờ hắn đi ra, thì liếc một cái thì thấy người phụ nữ đang quỳ ở trên giường, trên đầu đeo tai mèo, trên người mặc đồ tình thú nữ hầu gái mà hắn thèm nhỏ dãi đã lâu... Cái tư thế cùng vẻ mặt này, còn có đôi mắt nhỏ mê người, lập tức quyến rũ kiến hắn ngứa ngáy, cả người đổ mồ hôi.

Bảo bối, làm sao em biết tôi...

A Yên đối với hắn ngoắc ngoắc ngón tay, chớp mắt dụ dỗ hắn, giọng nói mềm mại, mang theo chút ấm ức nhỏ: Đã nói cho anh bất ngờ, quên rồi sao?

Chưa quên. Niếp Thắng Hòa đẩy cô xuống, vững vàng áp dưới người, khàn giọng nói: Anh yêu em chết mất.

A Yên cười nhẹ nhàng: Đây mới là bất ngờ đầu tiên, đợi lát nữa còn cái thứ hai đấy, đừng nóng vội.

Niếp Thắng Hòa hơi nhấc người lên, cúi đầu xuống nhìn cô: Tối nay, nhất định làm tới khi em ngoan ngoãn gọi tôi là ông xã mới thôi.

Ý cười trên môi A Yên càng sâu, trên đầu có hai cái ta lông xù, nụ cười sâu càng thêm ngọt ngào xinh đẹp. Cô nâng tay lên cởi áo tắm trên người Niếp Thắng Hòa, nhẹ giọng nói: Làm đi, nếu còn sống sau ba tư thế thì coi như tôi thua.

Niếp Thắng Hòa chửi thề một tiếng, gấp gáp đè người xuống.

*

Đây là lần sinh hoạt hài hòa mà Niếp Thắng Hòa vừa lòng nhất trong hai mấy năm cuộc sống này.

Bởi vì thật sự quá thỏa mãn, hắn hận không thể làm đến trời đất quay cuồng, cuối cùng hắn vất vả quá độ, ngủ một giấc nhỏ, đên lúc tỉnh dậy, trong phòng sáng đèn còn người bên giường không thấy.

Hắn nhíu mày, ngồi dậy, trong nhất thời không nghĩ ra xảy ra chuyện gì.

Sau đó, hắn nhìn thấy A Yên quay lưng về phía hắn, quần áo đã mặc chỉnh tề, đang khom lưng đi giày.

Niếp Thắng Hòa nở nụ cười: Bảo bối... có phải em ra ngoài mua đồ ăn không? biết ông xã đói bụng, còn giúp anh mua đồ ăn, thật tốt.

A Yên kéo khóa ống giày cao, quay đầu nhìn hắn: Anh thuê một cô gái, rồi huấn luyện thực hành, cùng Đoạn Huy diễn một vở kịch lớn cưỡng gian không thành, kiến hắn đoạn tự tuyệt tôn, lại trình diễn một màn rớt nước mắt sau song sắt, Đoạn gia đối với hắn thất vọng vô cùng, sau này sẽ trực tiếp cho hắn xuất ngoại, biến tướng thành ngồi tù, ai, tôi thật sự rất yêu thích anh, thời điểm tàn nhẫn so với người khác thì càng tàn nhẫn hơn, thời điểm đần thì lại ngốc một cách đáng yêu.

Niếp Thắng Hòa nhào tới, ôm lấy chân cô, khuôn mặt nữ tính xinh đẹp mỉm cười thuần kiết vô hại: Chỉ đần với em, chỉ ngốc với em, chỉ đáng yêu với em, có được hay không?

A Yêu cúi người nâng mặt hắn lên: Đã nói rồi, có còn điều bất ngờ thứ hai cho anh.

Hai mắt Niếp Thắng Hòa sáng lên, hưng phấn hiếu kỳ hỏi: Là cái gì?

... Chơi chán, muốn trở nên tốt rồi. A Yên bỏ mặt hắn xuống, gỡ cánh tay dài của hắn ra, lùi về phía sau, bình tĩnh nói: Có thể, qua đêm nay anh nên gọi tôi một tiếng mợ nhỏ.

...

....

A Yên nhìn vẻ mặt của hắn, từ dại ra không rõ ràng, đến kiếp sợ không thể tin, cuối cùng chuyển thành giận dữ: Em nói lại một lần cho lão tử thử xem!

A Yên cười nhìn hắn: Có bất ngờ không, có ngoài ý muốn không?

Ta thao, em đem lời nói lại rõ ràng!

A Yên đã đứng trước cửa, hai tay đặt trên nắm cửa: Đã nói cho anh một buổi tối đầy bất ngờ, có phải khắp nơi đầy bất ngờ, khắp nơi ngoài ý muốn không?Tôi không đảm bảo gì khác.

Cửa phòng mở ra.

Niếp Thắng Hòa từ trên giường nhào xuống, không có thời gian mặc quần áo, trực tiếp vọt ra ngoài cửa phòng.

Trong hàng lang đầy người nhìn thấy hắn từ trong phòng vọt ra, có người hét to, có người theo bản năng bịt mắt, còn có người rất cam đảm, nhìn thẳng xuống vọ trí nào đó của hắn, hận không thể lấy điện thoại ra chụp ảnh lưu niệm.

Đới Yên, em dám chơi tôi, em không sợ tôi...

A Yên vào thang máy, cửa chậm rãi đóng lại.

Niếp Thắng Hòa nhanh chân chạy tới, nhưng vẫn không kịp.

Nhìn cửa thang máy đóng lại, hắn vẫn nghe thấy giọng nói bình tĩnh như mọi khi của A Yên.

...Sau này không gặp lại, Niếp công tử.

*

Bên ngoài bắt đầu mưa.

A Yên về nhà, qua kính chắn gió phía trước, xuyên qua làn mưa ẩm ướt và sương mù, xa xa liền thấy bóng dáng yên tĩnh đứng dưới lầu.

Hắn vẫn đứng đó.

Mưa không lớn, hắn đứng dựa vào tường, cũng không ước mấy, chỉ là tóc dính mưa, tóc ướt dính vào trên trán, làm bả vai cũng ướt một khoảng.

A Yên mở ô đi qua, hỏi hắn: Sao không đi lên, dì Trần không ở nhà sao?

Mặt Tần Úc không cảm xúc: Không muốn. Dừng một lát, từng chữ từng chữ nói rõ ràng: Muốn xem khi em sẽ quay lại.

A Yên không nói gì chỉ chăm chú nhìn hắn.

Tần Úc cầm lấy trong tay cô, giọng có cảm xúc nói: Đới Yên, đây là một lần cuối cùng, không có lần sau.

A Yên không phản bác, gật đầu: Anh nói đúng, sẽ không có lần sau. Nói xong, chỉ vào xe dừng bên đường của hắn: ....đi thôi, đến nhà của anh.

Tần Úc hơi do dự.

A Yên nghiêng đầu nhìn: Sao vậy, trong nhà của anh có người sao?

Tần Úc kéo cánh tay của cô, che ô cho cả hai đi vào trong làn mưa: Có, không cần sợ.

*

Cái mà Tần Úc nói là có người, đó là mẹ già của hắn.

Lão thái thái cùng dì giúp việc trong nhà đều lớn tuổi, đã đi ngủ sớm, A Yên đi sau lưng hắn vào trong phòng, không làm kinh động bất kì ai.

Trong phòng Tần Úc rất sạch sẽ, đồ dùng cùng vách tường chỉ có hai màu đen trắng, chăn trên giường gấp gọn ngàng, như một miếng đậu hũ.

A Yên ôm gối dựa lưng, thả người

alt
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc