https://truyensachay.com

Thần Điển

Chương 595: Trận đấu dai dẳng

Trước Sau

đầu dòng

Ánh sáng còn chưa tan hết, trong lòng Địch Áo đột nhiên nổi lên cảm giác báo động nguy hiểm, vội vã tránh sang một bên. Ngay sau đó là mấy chục chất lỏng xanh biếc xẹt qua vị trí Địch Áo mới vừa đứng. Địch Áo hoảng sợ một trận, nếu như chậm thêm một giây là hắn tránh không thoát rồi. Hắn không bao giờ muốn dùng phương thức này kiểm tra năng lực phòng ngự của nguyên lực chiến giáp.

Không biết mẫu thể dựa vào cái gì để khóa chặt vị trí Địch Áo, cái miệng kinh khủng kia liên tiếp gầm rú đe dọa, hàng loạt chất lỏng xanh biếc kia theo đó bám sát Địch Áo không rời.

Địch Áo nhất thời bị dọa cho sợ hãi kinh hồn tán đảm, chẳng lẽ nọc độc của con quái vật này là vô cùng vô tận? Thế là hắn muốn xem mẫu thể đến tột cùng có thể phun tới khi nào, không ngừng trốn lui trốn tới trên không trung, thỉnh thoảng còn thả ra quang cầu công kích đối phương. Hai bên đánh nhau vài phút Địch Áo phát hiện một vấn đề, đó là hàm răng trong miệng mẫu thể nghênh đón quang cầu chính diện vẫn có khả năng bình yên vô sự, chuyện này cũng quá mức đi? Cho dù miệng lưỡi nó làm bằng sắt cũng phải bị nổ tung mới đúng.

Địch Áo không biết hàm răng xoáy vòng trong miệng mẫu thể là bộ phận cứng rắn nhất trên người mẫu thể, cũng là lợi khí để nó công kích, nhìn qua giống như là máu thịt tạo thành, linh hoạt phi thường. Nhưng trên thực tế là do vô số mảnh vảy nhỏ cứng rắn xếp lớp tạo thành, có thể nói cái miệng chính là bộ phận tinh hoa nhất của mẫu thể, chẳng những cực kỳ chắc chắn, lực công kích cũng đạt tới trình độ khủng bố. Chỉ có điều Địch Áo vẫn duy trì đối chiến ở khoảng cách xa nên không có cơ hội tạo thành uy hiếp với Địch Áo mà thôi.

Địch Áo từng thử công kích những bộ phận khác trên người mẫu thể, nhưng cái miệng khổng lồ kia có thể di chuyển linh hoạt bảo vệ toàn thân nó. Cho dù Địch Áo công kích chỗ nào cũng bị dễ dàng ngăn chặn, mấu chốt là Địch Áo không dám tiếp xúc mẫu thể quá gần, chẳng khác nào cấp cho mẫu thể đủ thời gian phản ứng. Lao Lạp và Miêu Tử không thể tiến hành công kích từ xa, nếu có thêm một Phong hệ Thánh giả khác ở chỗ này mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

Thời gian trì hoãn càng lâu, trong lòng Địch Áo lại càng lo lắng, nếu như đợi đến lúc đám diễn sinh thể quay trở về thì rất khó đối phó chúng nó. Lao Lạp đứng ở xa đã bắt đầu không nhịn được nữa, chỉ có điều nàng sợ mình xông qua làm Địch Áo phân tâm chiếu cố nên chưa dám chạy tới mà thôi.

Giằng co thêm một hồi, Địch Áo rốt cuộc cảm thấy không thể tiếp tục như vậy mãi, đến tận bây giờ mẫu thể vẫn không có đình chỉ phun nọc độc. Địch Áo không có tâm tư chơi trò hao tổn chiến với nó, hình thể của nó đã biểu hiện quá rõ rồi, sợ rằng kiên trì không nổi chính là hắn.

"Lao Lạp, chuẩn bị đi." Địch Áo nhìn về phía Lao Lạp hô lớn, quyết định lấy bản thân mình hấp dẫn mẫu thể chú ý, từ tình huống trước mắt thì mẫu thể chỉ có thể dùng miệng để tiến hành công kích, chỉ cần mình thành công dụ nó sang hướng khác, Lao Lạp sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn.

"Biết rồi." Lao Lạp gật đầu, trong mắt lộ ra thần sắc ngưng trọng, ánh mắt thăm dò mẫu thể một vòng bắt đầu tìm kiếm vị trí hạ thủ. Miêu Tử và Lao Lạp tâm ý tương thông cũng chậm rãi thay đổi vị trí, hai người một thú đúng lúc hợp thành hình tam giác bao vây mẫu thể vào giữa.

Địch Áo thấy Lao Lạp và Miêu Tử đã đi vào vị trí công kích, thân hình chợt lóe tránh thoát đống nọc độc xanh lục kia. Thân hình lướt tới vẽ ra một đường vòng bay tới mẫu thể, nó nhận ra Địch Áo có động tác khác thường nên tâm tình nhất thời táo bạo hơn nhiều, cái miệng nhanh chóng co rút lại phun ra hàng loạt chất lỏng. Địch Áo đang bay tới đột ngột ngừng lại rồi bay lên trời cao, sau đó lộn vòng chuyển sang hướng khác. Cái miệng của mẫu thể vẫn di chuyển theo hướng Địch Áo, nhưng tốc độ nọc độc dù sao cũng có hạn, Địch Áo vẫn có đủ thời gian để tránh né.

Thấy mẫu thể đã hoàn toàn chú ý tới Địch Áo, hai chân Lao Lạp phát lực thân thể dán sát mặt đất lao thẳng tới trước, tốc độ nhanh như mũi tên rời khỏi dây cung. Miêu Tử ở trên không trung vỗ mạnh hai cánh hạ xuống phối hợp với nàng.

Lúc này mẫu thể chợt do dự trong chốc lát, tựa hồ không biết nên công kích bên nào, nhưng ngay lúc đó Địch Áo thả ra quang cầu đánh trúng người khiến nó không thể phân tâm. Mẫu thể tức giận gầm rống rung trời, tiếp tục phun nọc độc về phía Địch Áo, hiển nhiên là không thèm để ý tới Lao Lạp và Miêu Tử nữa rồi. Dù sao Địch Áo quấy rầy nó lâu như vậy đã kích khỏi lửa giận trong lòng nó, huống chi loại yêu thú này trí tuệ không cao, hoàn toàn là hành động theo bản năng.

Lao Lạp và Miêu Tử cùng một lúc phóng tới mẫu thể, quyền sáo trên tay Lao Lạp hiện lên một tầng ánh sáng trắng noãn, hung hăng nện một quyền lên thân nó. Miêu Tử cũng không chút khách khí trực tiếp nhào lên trên người mẫu thể, cái đuôi dài liên tiếp hạ xuống đục thủng hàng chục lỗ quanh chỗ nó đứng.

Bên ngoài thân mẫu thể không có bộ lông thô cứng như diễn sinh thể, toàn thân nó bao trùm một tầng vỏ cứng màu xanh đen, nhìn qua cực kỳ thô ráp. Lao Lạp nện một quyền xuống nhưng không có cảm nhận sự cứng rắn như trong tưởng tượng, "phụt" một tiếng, cánh tay Lao Lạp dễ dàng lún vào trong, sâu tới tận khuỷa tay.

Lao Lạp nhanh chóng rút quả đấm ra, sau đó tiếp tục lần nữa.

Mẫu thể phản xạ không tốt lắm, cho đến khi Lao Lạp đấm quyền thứ ba nó mới cảm giác đau đớn, thân thể khổng lồ bỗng nhiên vặn vẹo há mồm cắn ngược Lao Lạp một cái. Bạn đang đọc truyện tại

alt
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc