https://truyensachay.com

Tiểu Tình Nhân Của Bác Sĩ Ác Ma!

Chương 47: Điên loạn

Trước Sau

đầu dòng
Ngày hôm sau.

- Xin chào người đẹp, cho tôi hỏi bệnh nhân Tưởng Chu Hạ đang nằm ở phòng nào vậy?

Mặc Cảnh không biết lấy tin tức từ đâu mà mới chín giờ sáng hôm sau anh ta đã có mặt tại bệnh viện, trên tay còn ôm theo một giỏ trái cây cùng một ít bánh kẹo đến thăm bệnh.

- Phòng... phòng một tầng mười ba thưa anh.

Anh ta đúng là chàng trai đào hoa thật mà, đi đến đâu cũng có thể khiến con gái người ta đỏ mặt. Nhân viên y tá mãi mới có thể tập trung vào việc tìm kiếm thông tin của bệnh nhân để báo cho anh ta.

- Cảm ơn người đẹp.

Mặc Cảnh thả một nụ hôn gió chào tạm biệt rồi theo lời nói của nữ nhân viên lên tầng mười ba tìm Chu Hạ.

[...]

Cạch.

- Chu Hạ, nhỏ kia...em định làm gì đó?

Đi một lúc thì Mặc Cảnh đã tìm đến được căn phòng của cô, nhưng cảnh tượng đầu tiên khi anh ta vừa bước vào phòng vô cùng kinh hãi, đến mức Mặc Cảnh phải hét lên thất thanh, mặt mũi tái xanh.

- Không làm gì hết, tôi chỉ muốn xem thử không khí ở trên cao có khác gì so với dưới đất không thôi.

Đó là hình cảnh Chu Hạ đang ngồi lên thành lan can ban công bằng sắt, hai chân lơ lửng, đong đưa vô cùng thản nhiên trong không trung, trông cô như đang ngồi hóng gió nhưng lại làm anh lo sợ, bởi đây là tầng mười ba đó, chỉ cần trượt tay một tí thôi thì sẽ xảy ra án mạng, thịt nát, xương tan ngay.

- Ngồi yên đó, anh đỡ em xuống!

Lúc Chu Hạ định xoay người leo xuống thì Mặc Cảnh không cho cô cục cựa, bắt cô ngồi ở trển chờ anh ta đến bế. Thật là phiền phức mà!

- Hết chỗ chơi hay sao mà leo lên đây ngồi?

Mặc Cảnh không ngừng làu bàu, trách khứ Chu Hạ dại dột. Sau khi bế cô xuống dưới an toàn anh ta liền nắm cổ Chu Hạ mà lôi vào bên trong.

- Em thật ngu ngốc, hôm qua về cùng anh thì đâu phải bị đánh như thế này, đáng đời em.

Chu Hạ leo lên giường ngồi, cô kéo chăn đắp che đi phần chân của mình. Mặc Cảnh cũng đặt mông ngồi xuống bên cạnh, tuy lời nói của anh ta có chút đáng ghét, phũ phàng, cay nghiệt nhưng mà cũng đúng. Cô thật ngu ngốc, ngu ngốc đến hết thuốc chữa mới tự đâm đầu vào ngõ cụt như thế này.

- Ngay từ đầu em không nên để anh ta bước vào cuộc đời em dễ dàng như vậy, để rồi xem... giữa em và cô gái khác anh ta không hề chọn em.

Mặc Cảnh vừa gọt táo cho Chu Hạ vừa nói ra những lời than trách, nhưng Mặc Cảnh trách chính mình nhiều hơn, cuộc sống cũng thật là bất công. Rõ ràng anh gặp cô ở trường học trước nhưng tại sao đến cuối cùng cô lại thuộc về Kha Luân.

Haizz...Chuyện cũng đã đến bước này anh cũng chỉ biết thở dài phó mặc cho số phân an bày.

- Chu Hạ, tại sao lúc ấy em không nghĩ đến anh? Anh có thể cho em tiền để chữa bệnh cho mẹ, anh không cần thể xác của em như anh ta, anh sẽ không ép buộc em làm những việc mà em không thích và em...em nói cho anh nghe đi, rốt cuộc Kha Luân tốt ở chỗ nào, anh ta năm lần bảy lượt làm em khóc vậy mà em vẫn tha thứ cho anh ta như vậy?

Mặc Cảnh uất ức, hốc mắt đỏ lên nói ra lòng mình. Anh dẫy nẫy như một đứa trẻ đang cố giải thích với ai một điều gì đó nhưng không biết thổ lộ, giải bày kiểu gì cho họ hiểu.

Mọi việc, mọi quá khứ của Kha Luân anh ta đều biết rõ, và Mặc Cảnh cũng biết rằng Kha Luân chỉ đang xem Chu Hạ - người con gái mà anh thầm ao ước là thế thân của mối tình đầu lúc trước mà thôi.

Và thậm chí anh còn biết cả cô và cô gái đã khuất kia là chị em ruột nhưng lại không dám nói ra cho Chu Hạ biết, anh sợ cô sẽ không vượt qua nỗi cú sốc này.

- Đủ rồi, Kha Luân không tốt nhưng tôi yêu anh ấy có được chưa? Anh đừng nói nữa, tôi đã không còn sự lựa chọn nữa rồi! Người dơ bẩn có thể vì tiền mà làm tất cả như tôi không xứng với anh, anh xứng đáng với một cô tốt hơn.

Chu Hạ vô cùng đồng cảm với Mặc Cảnh. Cô rất hiểu cái cảm giác yêu đơn phương một người là như thế nào. Nếu như có thể quay ngược thời gian thì cô sẽ chọn Mặc Cảnh, cô sẽ thay đổi quá khứ và cứu vãn tương lai của mình, bởi cô biết anh là một chàng trai tốt. Nhưng trên đời này làm gì có hai chữ "  nếu như ".

- Em thật sự yêu anh ta rồi?

Mặc Cảnh nghẹn ngào hỏi cô.

- Yêu chứ, thật sự rất yêu. Nhưng biết thế nào được, anh ấy từ chối lời tỏ tình của tôi rồi.

Mặc Cảnh xoay người về sau, anh ngồi yên tĩnh vài phút để lấy lại bình tĩnh, dùng một cái hít thở sâu kết thúc cho quá trình ấy. Mặc Cảnh quay lại mỉm cười, xoa đầu cô và nói.

- Anh...là do anh xúc động quá thôi, anh xin lỗi. Em...đừng buồn nữa nha. Em không dơ bẩn, trong mắt anh em vô cùng tinh khiết. Đọc‎
alt
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc