https://truyensachay.com

Tinh Ngự

Chương 2: Thiên Phú Cự Linh (Hạ)

Trước Sau

đầu dòng

Bạch Nham nhíu mày, hắn cũng là một trận đau đầu, cả hai đều là đệ tử nội doanh, hơn nữa Cự Linh thức tỉnh đều tiến nhập trình độ tương đối cao, là đối tượng huấn luyện trọng điểm trong doanh huấn luyện. Sau này nhất định sẽ trở thành nhân vật trụ cột của Băng gia. Vậy mà hết lần này tới lần khác cả hai xu thế đều như nước với lửa, không có một chút khả năng điều hòa nào, mà bản thân mình lại không thể thật sự trách phạt bọn họ.

Úc Vi hé miệng cười:

- Bách Thanh, ngươi tới đây kể lại xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Bách Thanh nhìn Khải Ân một chút, rồi lại nhìn Trần Hàng một chút, cảm giác da đầu có chút tê dại. Bất quá câu hỏi của Úc Vi hắn lại không thể không trả lời, không thể làm gì khác hơn là kiên trì sự vô tư của mình đến cùng mà đem mọi chuyện kể lại một lần.

- Ồ.

Bạch Nham nhìn thoáng qua Lăng Phong ở một bên, khoát tay nói:

- Khải Ân, lần này không liên quan đến chuyện của Trần Hàng, đãi ngộ trong nội doanh là do gia tộc định ra. Tất cả những đệ tử nội doanh không cách nào thức tỉnh Cự Linh, sau này đãi mỗi tháng đều bị khấu trừ ma hạch.

- Cái gì? Dựa vào cái gì chứ? ... Khải Ân hét lớn.

- Khải Ân, đừng có hồ đồ! Năng lượng trong ma hạch chỉ có nhân tài có được Cự Linh mới có thể hấp thu tốt, nếu không mà nói chỉ là lãng phí mà thôi!

- Chỉ là lãng phí mà thôi!

Lời này giống như một chiếc búa đập mạnh vào lòng Lăng Phong! Bấm tay mà tính ra, kể từ năm bốn tuổi tiến vào Băng Phong Cốc, hắn đã ở chỗ này được hơn mười hai năm. Mấy năm nay, hắn vẫn bướng bỉnh cố gắng tu luyện với tín niệm không thay đổi là trong tương lai hồi báo lại cho gia tộc, mà tiến độ của hắn quả thật sớm đã ngạo thị đồng bối, chiếm được sự khen ngợi nhất trí của tất cả các huấn luyện viên bên trong doanh huấn luyện, nhận được bồi dưỡng đặc thù. Nhưng mà hai năm trước, sau khi bản thân mình xác định sự thật tàn khốc rằng Cự Linh không cách nào giác tỉnh được, thì hết thảy đều đã thay đổi!

Không chỉ mất đi sự kính trọng của đồng bối, ngay cả những đãi ngộ ưu ái cũng dần dần mất đi! Giờ khắc này, trong lòng Lăng Phong tràn ngập phẫn nộ không nói nên lời, nhưng mà hắn cố gắng khắc chế đi nội tâm bi ai của mình.

Thấy sắc mặt của Lăng Phong trong phút chốc trở nên trắng bệch, ánh mắt Trần Hàng lộ ra khoái ý. Hắn vốn tính cũng không ra được bản thân đã bao nhiêu lần ăn đau khổ trong tay huynh đệ Lăng Phong rồi, hình như là kể từ lúc hai vị này tiến vào doanh huấn luyện, thì hắn không lần nào chiếm được thượng phong cả? Áp lực cùng ghen ghét kéo dài cho tới nay giờ phút này rốt cuộc đã có được sự thoải mái. Nếu không phải đố kỵ giáo quan đang ở đây, hắn giờ phút này quả thực muốn cất tiếng cười to lên rồi.

- Ta còn có một việc muốn nói cho các ngươi: Giản gia của Dạ Lạc thành gần đây bắt đầu rục rịch rồi. Theo tình báo gia tộc cho biết, bọn họ ở Áo La đế quốc chiếm được một kiện vật phẩm cực kỳ trọng yếu! Mà trong khi đó, người mang theo vật phẩm này quay về Dạ Lạc thành rất có khả năng sẽ đi ngang Băng Phong thành chúng ta, gia tộc giao cho chúng ta nhiệm vụ: không tiếc hết thảy mọi giá ngăn cản bọn chúng, hơn nữa còn mang món đồ ấy về!

Ngừng lại một chút, Bạch Nham nói:

- Chuyện này ta giao cho ba người các ngươi... Được rồi, không có chuyện gì nữa thì đi nghỉ ngơi đi.

Trần Hàng đắc ý dào dạt xoay người, vứt cho Khải Ân một cái ánh mắt miệt thị, khiến cho Khải Ân thiếu chút nữa tức giận đến không kiềm được.

- Lăng Phong, ngươi lưu lại! ... Úc Vi nhẹ giọng kêu.

- Huấn luyện viên.

Lăng Phong giờ phút này sâu trong nội tâm chỉ có một mảnh thê lương, tinh thần đối mặt với vị nữ huấn luyện viên luôn luôn chiếu cố tốt cho mình cũng có chút hoảng hốt.

- Sao thế, tiểu tử kia, gặp phải chút trở ngại thì nổi giận rồi à?

- Không có.

Lăng Phong cười lớn nói.

- Ta đã nói mà, Tiểu Phong từng nói với ta rằng muốn trở thành cưiờng giả Thánh Vực, làm sao lại có thể dễ dàng từ bỏ giấc mộng của mình vậy cơ chứ? ... Úc Vi dừng lại trước Lăng Phong, trong ánh mắt thể hiện sự chăm chú không nói nên lời.

Lăng Phong có chút cười khổ, trên Thần Vẫn đại lục có một đám Chân Võ Giả chuyên tu Chân Lực, lực lượng vượt xa thường nhân! Thực lực của bọn họ có thể theo thứ tự chia từ nhất tinh tới cửu tinh, mà siêu việt cửu tinh đỉnh mới có thể trở thành cường giả Thánh Vực! Một khi trở thành cường giả Thánh Vực, người đó lập tức trở thành đối tượng được vạn người ngưỡng mộ, không chỉ là trong gia tộc, mà lúc đó cho dù có đi đến cường quốc như Áo La đế quốc cũng sẽ nhận được ưu đãi khổng lồ. Nhưng mà nói muốn lên đỉnh tưởng dễ lắm sao, ngay cả Băng gia đại trưởng lão bất quá tu vi cũng chỉ là thất tinh thôi a!

Nghe Úc Vi nhắc lại chuyện cũ, Lăng Phong nghĩ tới cuồng ngôn lúc nhỏ của mình, không khỏi có chút cười khổ.

- Ít làm ra cái tướng khổ sở ấy đi, không phải chỉ bỏ đi ma hạch được phân phối thôi sao? Cầm lấy.

Úc Vi đem một viên ma hạch nhét vào trong tay Lăng Phong:

- Đừng cự tuyệt, xem như là ta cho ngươi mượn, chờ khi ngươi đạt tới Thánh Vực đừng quên trả lại ta hơn trăm ngàn viên là được.

Nắm lấy ma hạch trong tay, Lăng Phong thiếu chút nữa không khống chế được nhiệt lệ của mình, vị huấn luyện viên trước nay giống như người chị người mẹ luôn chiếu cố cho hắn sớm đã trở thành thân nhân chính thức trong tim hắn rồi. Hắn biết bản thân mình không lay động được huấn luyện viên, kết quả miễn cưỡng cũng chỉ có thể đổi lấy vận mệnh bị nhéo lỗ tai, vì vậy hắn cung kính hướng Úc Vi thi lễ rồi xoay người lời đi.

- Tiểu Vi, ngươi cũng quá sủng ái hài tử này rồi.

Không còn người ngoài nữa, vẻ mặt nghiêm túc trên mặt Bạch Nham nhất thời biến thành bất đắc dĩ.

- Ai cần ngươi lo! Bạn đang đọc chuyện tại

alt
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc