https://truyensachay.com

Trở Thành Vợ Của Tình Địch

Chương 69.2

Trước Sau

đầu dòng

Chương 69.2:

Editor: Lin

Đầu bị đụng đau, Tô Giản ôm đầu ngòi xổm xuống, mà nghe thấy tiếng động, bên kia An Dĩ Trạch vẫn luôn quay lưng về phía anh nên cũng không phát hiện tình trạng sau lưng đột nhiên quay đầu lại.

"Giản Giản?" Nhìn thấy Tô Giản, An Dĩ Trạch hốt hoảng, vội đẩy Kỷ Nghiên ra chạy đến.

Kỷ Nghiên bị ném ra sau lưng mấp máy mỗi, ánh mắt đột nhiên mơ màng, sau đó dựa vào tủ giày bên cạnh, hôn mê bất tỉnh.

An Dĩ Trạch cũng không chú ý đến tình trạng của cô, chỉ ngồi xổm xuống đất đỡ Tô Giản dậy: "Sao vậy?"

"A..." Tô Giản sờ đầu một cái, "Đụng đầu rồi..."

"Để anh xem!" An Dĩ Trạch kéo tay Tô Giản ra, thấy trên trán Tô Giản xuất hiện vết bầm tìm, chân mày cau lại.

Tô Giản lại chú ý đến tình trạng của Kỷ Nghiên, vội vươn tay đẩy anh: "Đừng để ý! Người bạn lâu năm của anh ngất rồi!"

An Dĩ Trạch quay đầu lại nhìn, thấy Kỷ Nghiên ngất trên mặt đất, cũng thoảng hoảng hốt, vội bước qua, cẩn thận nhìn một cái nói: "Chắc là uống say."

Tô Giản thấy anh đừng bên cạnh Kỷ Nghiên bất động, liền nói: "Nhanh ôm người ta đi, tôi không thể nâng cô ấy được!"

Ánh mắt An Dĩ Trạch phức tạp: "Em không ngại?"

"Tôi ngại cái gì!" Tô Giản nói. "Ai, anh cẩn thận một chút, ôm chắc vào!"

Ôm Kỷ Nghiên vào ghế salon trong phòng khách thả xuống, kéo chăn cho cô, An Dĩ Trạch xoay người, không ngờ Tô Giản lại đột nhiên chỉ trích anh: "Thậm chí giày cũng không thèm cởi cho thiên hậu Kỷ một chút!" Nói xong liền ân cần cúi xuống cởi giày của Kỷ Nghiên, sau đó lại nói: "Mặc áo khoác ngủ nhất định không thoải mái, vẫn nên cởi xuống đi!" Nói xong lại cởi áo khoác cho Kỷ Nghiên.

Anh cũng không có ý kiến gì với Kỷ Nghiên, có điều nhìn thiên hậu luôn ở trên cao kia đang nằm trên giường mặc anh định đoạt, anh vẫn có cảm giác hư vinh.

Đợi sắp xếp lại cho Kỷ Nghiên xong, Tô Giản thoải mái ngẩng đầu lên, ai ngờ vừa quay đầu, tay của An Dĩ Trạch liền duỗi tới.

Nhiệt độ của bàn tay An Dĩ Trạch khiến anh run lên, anh quay đầu lại, nhíu mày nói: "Sao vậy?"

An Dĩ Trạch nhìn anh, đột nhiên nói: "Em đỏ mặt."

Mặt Tô Giản có chút nóng, thầm nghĩ: Thể chất em gái Tô thích đỏ mặt, tôi có cách gì? Ngoài mặt lại nhanh miệng nói: "Khuôn mặt tôi luôn đỏ hồng như trái tao vậy không được à?"

Trong mắt An Dĩ Trạch ánh lên nụ cười châm biếm, hỏi: "Sao em lại đến đây?"

Anh không đề cập đến còn may, nhắc đến Tô Giản liền tức giận: "Dù chúng ta giả kết hôn, nhưng nếu quy định là vợ chồng thương nhau, có phải nên chuyên nghiệp một chút không? Anh chạy đến đây gặp đại mỹ nữ, bỏ lại một mình tôi, tôi biết diễn thế nào? Cho nên dĩ nhiên là tôi đến xem một chút!"

"Chỉ là vì cái này?"

"... Được rồi, thật ra thì là mẹ anh muốn tôi đến. Nếu trong lúc cưới anh ngoại tình, nhất định sẽ khiến nhà họ An mất danh dự, cho nên bà ấy lo lắng là bình thường."

An Dĩ Trạch không nói gì thêm, nhưng trong mắt rõ ràng là không hài lòng với đáp án này.

Có điều Tô Giản cũng không chú ý đến, mà đánh giá bốn phía: "Nơi này là phòng của anh?"

An Dĩ Trạch gật đầu.

Trong lòng Tô Giản như đốt lên một cây đuốc của nhà giàu, hưng phấn đi thăm thú khắp nơi, mà An Dĩ Trạch chỉ đi theo phía sau anh.

Thấy trong phòng vệ sinh rõ ràng có đồ dùng của phụ nữ, Tô Giản sững sờ, ngay sau đó ánh mắt hài hước nhìn An Dĩ Trạch: "Thì ra đây là kim ốc tàng kiều!"

(*kim ốc tàng kiều: Chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng, bên trong để người đẹp hay người tình sống)

An Dĩ Trạch im lặng một chút, không giấu giếm: "A Nghiên từng ở đây một thời gian, cho nên nơi này có một ít đồ của cô ấy." Lúc trước sau khi anh cầu hôn thất bại, liền rời khỏi nơi này, cũng không trở lại nữa, vì vậy cũng không để ý ở đây còn có đồ dùng của Kỷ Nghiên.

Thấy anh thừa nhận, Tô Giản lại cảm thấy có chút không vui, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Tôi nhớ lúc trước anh từng nói với tôi, đến lúc thích hợp, anh sẽ nói chuyện của anh và thiên hậu Kỷ cho tôi biết, hiện tại có phải đến lúc rồi không?"

An Dĩ Trạch nhìn vào mắt anh: "Được."

Hai người ngồi trên sô pha trong phòng khách. Tô Giản hứng phấn rửa tai lắng nghe, mà An Dĩ Trạch vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh: "Lúc trước anh quả thật thích A Nghiên, hơn nữa còn thích rất lâu, có điều cô ấy có người mình thích, cũng không thích anh, cho nên sau đó anh cầu hôn cô ấy, cô ấy từ chối anh."

Tô Giản mở to mắt: "Xong rồi?"

An Dĩ Trạch nói: "Sau đó, anh gặp em."

Tô Giản vuốt cằm, nói như vậy, chuyện kết hôn này là vì An Dĩ Trạch muốn trả thù thiên hậu Kỷ? Tô Giản nhìn anh một cái, trong lòng yên lặng châm chọc: An Dĩ Trạch ơi An Dĩ Trạch, thì ra anh cũng làm ra chuyện ngây thơ như vậy!

Nghĩ đến dù An Dĩ Trạch được nhiều em gái yêu thích, nhưng anh ta vẫn luôn chỉ thích một người, hơn nữa cuối cùng còn bị từ chối. Tô Giản đột nhiên càm thấy trời cao còn rất công bằng, tâm tình không khỏi tốt hơn, nói với An Dĩ Trạch: "Tôi thấy hình như thiên hậu Kỷ rất hối hận, anh không cân nhắc một chút sao?"

An Dĩ Trạch nói: "Cuộc sống cũng không thể làm lại."

Tô Giản bĩu môi một cái: "Anh không sợ tương lai sẽ hối hận?"

An Dĩ Trạch nhìn anh: "Em không tin tưởng vào bản thân mình?"

"Tôi đương nhiên có..." Noi xong Tô Giản tỉnh táo lại. "Cái này có liên quan gì đến tôi?"

An Dĩ Trạch nói: "Vì, người đi cùng anh trong tương lai chính là em."

Bị An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm nói lời thoại trong ngôn tình, Tô Giản cảm thấy mặt mình đỏ lên, có làm vẻ tự nhiên đứng dậy, Tô Giản đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nói tránh: "Trời mưa thật là lớn!"

Cửa sổ mở ra, một luồng khí lạnh theo cửa sổ tràn vào, Tô Giản không nhịn được rụt vai một cái. An Dĩ Trạch nhìn một thân quần áo mỏng manh trên người Tô Giản liền cởi áo khoác trên người ra.

Quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể phủ thêm sau lưng, Tô Giản ngẩn ra, quay đầu lại, chỉ nghe An Dĩ Trạch nói: "Trời lạnh, đừng để bị cảm."

Tô Giản nhìn áo sơ mi của anh: "Rõ ràng anh mặc còn mỏng hơn tôi!" Nói xong liền muốn lấy áo khoác xuống.

An Dĩ Trạch giữ tay anh lại: "Ở đây trong tủ quần áo có quần áo của anh, em khoác cái này trước." Nói xong xoay người đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, tìm một chiếc cũng không khác cái mới mặc lắm lên.

Đợi mặc xong đi ra, anh đột nhiên phát hiện Tô Giản ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm chai rượu Kỷ Nghiên vừa uống lên nhìn. An Dĩ Trạch nhảy mấy bước đến, trầm giọng nói: "Không cho phép uống rượu."

Tôi đây cùng lắm cũng chỉ nhìn một chút mà thôi... Tô Giản ngượng ngùng thả tay xuống, trong đầu đột nhiên nghĩ đến hình ảnh mình say rượu thì hốt hoảng, nhất thời có chút không được tự nhiên.

Nhìn đồng hồ, Tô Giản hỏi An Dĩ Trạch: "Có phải anh định ngủ lại đây không?"

"Không."

"Không? Nhưng một mình thiên hậu Kỷ có thể ở lại đây sao?"

An Dĩ Trạch nhìn một chút, thấy di động Kỷ Nghiên trên bàn trà, lập tức cầm lên, tra một hồi, anh lập tức nhấn vào số quản lý của Kỷ Nghiên.

Để điện thoại di động xuống, An Dĩ Trạch nói với Tô Giản: "Quản lý của A Nghiên lập tức đến, chờ cô ấy đến, chúng ta liền về nhà."

Tô Giản gật đầu, ánh mắt quét xuống chai rượu nhỏ trên bàn trà, đột nhiên hơi xúc động. Lại nói, cùng là say rượu, thiên hậu Kỷ cũng không mất trí làm loạn, mà lần trước không nghĩ đến anh lại làm rối loạn hoàn toàn, cuộc sống, quả nhiên luôn thay đổi lại luôn thay đổi mà!

Cũng không lâu lắm, quản lý của Kỷ Nghiên đã vội vàng chạy đến. An Dĩ Trạch nói: "A Nghiên uống say, trước hết để cô ấy nghỉ ngơi ở đây một đêm đi, cô ấy có chìa khóa, cô tìm một chút." Nói xong liền cầm tay Tô Giản đi về phía cửa.

Tô Giản cười giỡn nói: "Anh xem, hồng nhan tri kỷ cũng có chìa khóa nhà anh, tôi đây đúng là một người vợ thất bại."

"Bình thường anh cũng không ở đây." An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản. "Ngày mai anh sẽ tìm người môi giới đến xử lý."

Tô Giản sửng sốt một chút: "Anh muốn bán nó?"

"Ừ." An Dĩ Trạch gật đầu. "Sau này anh cũng không ở đây nữa, vẫn nên bán đi."

Hai người theo thang máy đi xuống. Tô Giản nói: "Đúng rồi, tài xế còn đang chờ tôi, tôi không đi cùng anh, anh tự mình lái xe về đi!"

An Dĩ Trạch nhìn anh một cái, không lên tiếng, trước tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho tài xế: "Ừ, anh về trước đi, Giản Giản đang ở cùng tôi, tôi đưa cô ấy về."

Tô Giản: "..."

Sau khi hai người bọn họ rời đi, quản lý của Kỷ Nghiên đến phòng khách kiểm tra Kỷ Nghiên một hồi, lại sắp xếp lại đơn giản cho cô, vì không yên tâm, nên cũng quyết định ở lại nơi này một đêm.

Có điều Kỷ Nghiên nằm ngủ trong phòng khách, cô lại không dám động vào phòng ngủ chính, phòng sách không có giường, vì vậy cô chỉ có thể nằm trên ghế sô pha.

Trong phòng cuối cùng cũng yên lặng, chỉ có lại tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, âm tanh nhỏ bé thấm vào đất.

Mà sau khi tất cả lắng xuống, trong bóng tối, người nằm trên giường đột nhiên chậm rãi mở mắt.

alt
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc