https://truyensachay.com

Vũ Động Càn Khôn

Chương 69: Đại nạn

Trước Sau

đầu dòng
Trên tường viện, khi đám người Lâm Hà nghe Lâm Động nói như vậy, sắc mặt bọn họ bỗng nhiên trở nên trắng bệch. Hôm nay cao thủ Lâm gia đều đã đi hộ vệ cho đoàn xe, hiện tại chỉ còn có một vị cao thủ Thiên Nguyên Cảnh là Lâm Khẳng ở lại Thiết Mộc Trang mà thôi, vậy làm sao có thể ngăn cản Hắc Long trại?

Trong lòng của họ chứa đầy sự hoảng sợ, Lâm Khẳng nhanh chóng phóng lên trên tường viện, nhìn khí thế hung ác đang tiến tới mang theo bụi bặm đầy trời, khóe mắt hắn co quắp lại, chợt lớn tiếng quát lên: "Mọi người, đề phòng!"

"Bá bá"

Nghe được tiếng quát chói tai của Lâm Khẳng, bên trong thôn trang tức khắc chuyển sang trạng thái đề phòng, một số hộ vệ còn ở lại trong trang đều đã rút ra vũ khí, vội vã đi lên tường viện, khẩn trương nhìn chằm đám bụi màu vàng mỗi lúc mỗi gần kia.

Khi đám bụi màu vàng đến gần, một lá cờ màu đen hiện ra rõ ràng trong tầm mắt của đám người Lâm Động. Ở trên lá cờ có hình một con Hắc Long uốn éo quanh co cố thủ, lộ ra một khí thế dữ tợn ác liệt.

"Quả nhiên là người của Hắc Long trại!"

Nhìn thấy lá cờ kia, đám người Lâm Động không nhịn được, tay nắm chặt lại.

"Xem ra đích xác là đã trúng kế, phụ thân có được tình báo kia ắc là do Hắc Long trại cố tình để lộ ra, làm cho Lâm gia phân tán cao thủ đi theo hộ vệ đoàn xe, trong khi bọn họ thật sự là đang nhắm vào lực lượng yếu kém nhất tại Thiết Mộc Trang!" Lâm Khẳng, thanh âm âm trầm, nói.

"Bây giờ phải tính sao đây?" Lâm Động hỏi, mắt nhìn đội nhân mã của Hắc Long trại. Lần này họ kéo tới hiển nhiên không phải là con số nhỏ, những người còn lại ở Thiết Mộc trang có thể cố thủ được sao?

"Trước đó ta đã báo tin cho Cuồng Đao Võ Quán, chỉ cần mình kiên trì một hồi, nhân mã của bọn họ sẽ tới trợ giúp" Lâm Khẳng nói.

Nghe vậy, Lâm Động lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lâm gia không phải là không có hoàn toàn chuẩn bị.

"Ha ha, Lâm Khẳng, chúng ta thật vất vả lắm mới tới được đây, không phải vừa thấy mặt là đã đóng sập cửa không cho chúng ta vào à?" Lúc trong lòng Lâm Động khẽ buông lỏng thì tiếng vó ngựa ùng ùng mang theo bụi bặm kia rốt cuộc chậm rãi ngừng lại ở bên ngoài Thiết Mộc trang, một tiếng cười lớn từ bên ngoài truyền vào, sau đó hai con ngựa đen từ từ tiến lên, và ở trên lưng ngựa có hai người đang cỡi.

Người phía bên tay trái, thân hình khỏe mạnh, lưng hùm vai gấu, trên khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười thật thà hiền lành, nhưng chỉ có người quen thuộc hắn mới biết được, người này thủ đoạn rất ư là hung tàn và tàn nhẫn, danh tiếng Tê Phong Thủ Ô Sát không phải chỉ có hư danh.

Còn một người khác tương đối gầy gò, trên khuôn mặt không có gì đặc sắc ngoài những vết đao đan chéo đầy khắp nơi, hắn chính là đại đương gia của Hắc Long trại - Nghiêm Khoát.

Hai người cưỡi ngựa dẫn đầu, theo sau bọn hắn ít nhất cũng là hàng trăm nhân mã Hắc Long trại, từ từ khuếch tán ra, đao kiếm sáng loáng phản chiếu ánh sáng rét buốt, đây là cái loại không khí căng thẳng như đại chiến sắp bắt đầu, bao phủ lấy Thiết Một trang.

"Nghiêm Khoát, Ô Sát, hai đại đương gia của Hắc Long trại, quả nhiên đã đến đầy đủ." Nhìn hai đạo nhân mã phía trước, trong lòng Lâm Khẳng cảm thấy nặng trĩu. Hai người này là cao thủ Thiên Nguyên Cảnh hàng thật giá thật, trong đó Nghiêm Khoát thậm chí cũng giống hắn, đạt đến trình độ Thiên Nguyên Cảnh trung kỳ.

"Nghiêm Soát, Ô Sát, Hắc Long trại các ngươi cùng Lâm gia ta xưa nay nước sông không phạm nước giếng, việc làm hôm nay không thấy quá đáng sao?" Lâm Khẳng phất phất tay, những dây cung trong tay đám hộ vệ Lâm gia ở trên tường đã căng sẵn sàng, rồi hắn xoay người quát lên.

"Hắc hắc, hai người bọn ta chẳng qua là nghe nói ở Thiết Mộc trang tựa hồ có bảo tàng lớn gì đó, cho nên mới tới muốn nhìn một lần cho biết, Lâm Khẳng huynh cần gì khẩn trương như vậy?" Nghiêm Khoát với bộ dáng gầy gò kia, cười nhạt, nói.

"Động thủ với Lâm gia ta, Hắc Long trại ngươi chỉ sợ cũng sẽ không sống được yên." Sắc mặt Lâm Khẳng vào thời khắc này cũng trở nên có chút ảm đạm. Lâm gia hắn có bốn cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, nếu thật sự muốn diệt trừ Hắc Long trại, thì chuyện này cũng không phải là không thể nào.

"Nhân vi tài tử điểu vi thực vong (người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong - DG), chuyến đi này của bọn ta đã sớm nắm chắc trong tay, ta biết thực lực Lâm gia ngươi không kém, hắc hắc, bất quá đến lúc đó tự nhiên có người sẽ đối phó các ngươi. Còn hôm nay đây, những gì bên trong Thiết Mộc trang này, Hắc Long Trại ta trước hết sẽ cướp sạch một phen!"

Nghiêm Khoát cười quái dị một tiếng, đột nhiên trở tay rút ra trên lưng ngựa một thanh đao lớn, chân đạp nhẹ lưng ngựa, lập tức dữ dội quét ra Nguyên Lực hùng hồn ngưng tụ lên trên thanh đao to lớn, một đạo đao mang tức thì bổ xuống về phía cửa lớn của Thiết Mộc trang.

Nhìn thấy Nghiêm Khoát nói động thủ là động thủ, Lâm Khẳng giận tím mặt, thuận tay lấy ra một thanh trường thương, thân hình nhanh phóng ra nhanh như điện, ở giữa không trung đón đỡ một đao kia.

"Đang, đang, đang!"

Ở giữa không trung, tia lửa bùng nổ bắn ra, kình phong bộc phát ác liệt, hai người liền bị đẩy lui ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại
alt
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc