https://truyensachay.com

Xin chào tình yêu

Chương 83: Chương 52.1

Trước Sau

đầu dòng
Editor: Voicoi08

Tôi như một đứa ngốc trốn trong lòng Phó Quân Nhan khóc, ngón tay áp út của bàn tay trái đeo một quả trứng bồ câu(chiếc nhẫn), ngơ ngác nhìn Phó Quân Nhan đang cầm hộp phấn, cứ mơ mơ màng màng được anh ôm về khách sạn.

Mở cửa phòng ra, căn phòng không còn giống với lúc tôi đi. Từ hành lang đi vào, trên mặt sàn rải đầy những cánh hoa hồng tạo thành một con đường, cửa phòng ngủ có một hình trái tim được xếp bởi cánh hoa, giữa hình trái tim có đặt một chiếc bánh ngọt và một bó hoa hồng, Ngẩng đầu lên thì thấy trên trần nhà có rất nhiều bóng bay màu hồng, xanh dương và màu trắng, không khí ấm áp, lãng mạn, giống như giấc mơ trên thế giới.

Tôi nhìn đến ngây người, vừa cười vừa khóc. Tôi không biết những người khác có hi vọng gì đối với tình yêu và hôn nhân. Nhưng đối với tôi mà nói, Phó Quân Nhan là tất cả ước mơ và hi vọng, anh quá tốt quá hoàn mĩ, tất cả mọi chuyện anh làm tôi đều thấy đúng, tôi đồng ý tin tưởng tất cả. Mà quan trọng hơn là loại tin tưởng này không phải bởi vì tôi yêu anh mù quáng, mà bởi trong lòng anh luôn thông suốt, sạch sẽ. Có những lúc anh lộ ra tính tình trẻ con của mình, tôi cũng cảm thấy đó là niềm hạnh phúc của tôi.

Chúng tôi từ quen nhau đến hiểu nhau, rồi lại từ hiểu nhau đến quý mến, lại từ quý mến đến yêu thương, cứ một đường thuận theo tự nhiên như vậy. Tôi yêu anh không phải bởi vì dáng vẻ bề ngoài của anh dễ nhìn, cũng không phải bởi vì phong cách trầm ổn của anh. Có lẽ chỉ bởi vì, một người như anh nhưng lại không để ý ánh mắt của người khác cùng chơi đùa với An An và Tiểu Khải ở cầu trượt. Có lẽ, chỉ bởi vì từ rất sớm trước đây, khi An An lộ gương mặt nhỏ nhắn vẫn dính đầy bọt sữa, nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi, lắp bắp nói: “Anh ơi, em muốn lên người anh lăn lộn.” Lúc đó, người đàn ông ôn hòa, trầm ổn này chỉ gật đầu một cái, không chút do dự nằm xuống mặt thảm, mặc cho An An và Tiểu Khải chơi đùa trên người anh. Hoặc cũng có thể bởi vì ánh mắt dịu dàng mà chân thành, ánh mắt tràn đầy sự ấm áp đưa tay về phía tôi.

Lúc này, trên mặt tôi toàn là nước mắt, tôi chưa bao giờ nghĩ Phó Quân Nhan có thể cầu hôn tôi như vậy, bởi vì quá thuận nước đẩy thuyền, tôi còn từng nghĩ rằng, chỉ cần anh nói rằng: “Bảo Bối, chúng ta kết hôn đi.” Tôi sẽ hấp ta hấp tấp mà cầm sổ hộ khẩu đi cùng anh. Chúng ta đều hiểu rằng tất cả tấm lòng của Cố Bảo Bối đều hướng về phía Phó Quân Nhan, nên thật ra anh không cần phải huy động nhiều nhân lực (sức người) như vậy. Thế nhưng anh lại làm, anh cho tôi một lần được cầu hôn hoàn mĩ, cho tôi một niềm vui, anh lo lắng cho giấc mơ của những cô gái, giống như sự hư vinh không bao giờ mất đi……

Tôi nghẹn ngào nhìn Phó Quân Nhan vẫn ôm tôi, vẫn giúp tôi lau nước mắt, tôi nói: “Phó Quân Nhan, anh để em yên lặng một chút, em chỉ muốn khóc thôi…..” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt bất đắc dĩ, lại nhìn căn phòng tràn đầy hơi thở lãng mạn, anh hơi cử động môi nhưng cũng không nói chuyện, chỉ sờ sờ đầu tôi, dắt tôi ngồi xuống ghế salon, mà anh lại đi lấy máy tính và tài liệu ra, ngồi bên cạnh tôi yên lặng làm việc.

Tôi cố gắng ổn định tâm trạng, cũng lấy máy tính của mình ra. Từ lâu tới nay, lần đầu tiên tôi có đủ dũng cảm mở máy tính để xem tin tức. Xem một lúc, những cảm xúc trong lòng cũng lắng xuống rất nhiều. Thỉnh thoảng nhìn thấy những hình ảnh chúng tôi cùng nhau đi dạo phố lại không nhịn được bật cười. Đáy mắt vẫn còn nước mắt nhưng miệng lại bật cười, Phó Quân Nhan dừng công việc trong tay vừa vỗ vỗ lưng giúp tôi, vừa lắc đầu than thở: “Xong rồi, xong rồi, Bảo Bối nhà ta kích động đến phát điên rồi…..”

Tôi lấy cùi chỏ đẩy đẩy anh, nhíu nhíu lỗ mũi, khinh bỉ nói: “Đi qua một bên….. em còn chưa trở lại bình thường đâu……” Mặt Phó Quân Nhan tràn đầy bất đắc dĩ, ánh mắt anh lại dừng lại trên quả trứng bồ câu (chiếc nhẫn) ở ngón tay tôi, trong mắt tràn đầy sự vui thích, thoải mái nhún vai một cái.

Khoa học kĩ thuật bây giờ phát triển quá mức, khiến mọi người đều có tiềm chất cẩu tử (khả năng làm phóng viên săn ảnh đó ạ). Một tờ báo đưa tin, ‘Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối có tình cảm lưu luyến nổi lên mặt nước, ở sân bay, công tử dịu dàng bảo vệ hoa .”

Bên trên còn có ảnh tôi đắp chăn ngủ, Phó Quân Nhan nghiêng mặt nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, tình cảm dịu dàng lan sang bốn phía, chính tôi nhìn thấy cũng cảm thấy có gian tình………. Trong tin tức có nói, một nữ tiếp viên hàng không trên chuyến bay hôm đó có tiết lộ: “Trong cả chuyến bay hôm đó, chắc do mệt mỏi nên Bảo Bối ngủ suốt, công tử ở bên cạnh dịu dàng chăm sóc, từ đút ăn, đắp chăn, tất cả mọi việc, khéo léo giữ tâm nữ thần. Toàn bộ hành trình, Bảo Bối đều theo công tử, giống như chim nhỏ nép vào người vậy……”

Còn có cái gì, ‘Cuối cùng là Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối là hợp tác hay là tình yêu?” Vậy mà lại kết luận là tôi và Phó Quân Nhan chỉ có quan hệ hợp tác trong công việc, đơn

alt
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc