https://truyensachay.com

Xin chào tình yêu

Chương 90: Chương 55.2

Trước Sau

đầu dòng
Phó Quân Nhan lúc này mới về đến bên cạnh tôi, trong tay anh đang cầm hai bình nước quân dụng mà vừa nãy anh ném ra khỏi xe. Anh nhìn thấy tay tôi đang nắm chặt một nắm cát không chịu thả, dảng vẻ sững sờ, đáy mắt anh có sự đau lòng thật sâu.

Anh đặt bình nước ở một bên, giống như sợ hù dọa tôi, nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng mới ngồi chồm hổm xuống, đôi tay nắm chặt lấy tay tôi. Tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh: “Không phải sợ, anh ở đây. Bảo Bối ngoan chút nhé, cùng đi với anh nào, buông tay ra, thả lỏng nào.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nghe theo anh buông lỏng tay, cát chảy qua lòng bản tay của tôi, hóa thành hư không.

Anh gật đầu một cái với tôi giống như khích lệ, đưa tay kéo tôi đứng dậy, không tiếng động vỗ lưng tôi. Nhưng tay Phó Quân Nhan chỉ toàn cát, tôi cũng vậy, không khá hơn bao nhiêu. Sau đó tôi thấy anh nghiêng mặt nhìn sang bên kia, nhìn về phía chiếc xe bị vùi lấp, trầm mặc rất lâu.

Tôi cứng ngắc mím môi để không chảy nước mắt, trong lòng vẫn hi vọng còn chút may mắn, vành mắt đỏ ửng run rẩy hỏi anh: “Vừa rồi phó đạo diễn chỉ ngất đi thôi đúng không? Chúng ta đi đào anh ta ra ngoài có được không? Biết đâu còn có thể cứu chữa được…..”

“Anh ta đã chết.” Phó Quân Nhan nhắm chặt hai mắt, nhẫn tâm bác bỏ chút ảo tưởng vô vọng của tôi, đáy mắt anh rất nặng nề, buồn bã đặt đầu lên vai tôi, nói từng câu từng chữ mạch lạc rõ ràng, anh nói: “Phó đạo diễn thở khò khè rất nghiêm trọng, hít vào một lượng cát bụi lớn, vốn có thể đưa đến khó thở nhưng không đến mức chết. Nhưng đến phút cuối lại xuất hiện hiện tượng tắc nghẽn cơ tim, hoặc có thể chính anh ta tự bóp chết chính mình………….. Anh chỉ có thể khẳng định, lúc anh bò ra ngoài, anh ấy đã tắt thở rồi.”

Anh hơi dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Anh nghĩ, do anh ấy quá sợ hãi mới là nguyên nhân dẫn tới cái chết của anh ấy. Hơn nữa, Bảo Bối, em phải hiểu rằng, hai người chúng ta chỉ có tay không, không có cách nào có thể đào một cái xe dưới sa mạc này được.” Phó Quân Nhan bình tĩnh nói, anh buông vòng tay vẫn đang ôm tôi ra, cứng ngắc nâng khóe miệng để trấn an tôi. Bởi vì nhìn thấy sự trấn định, an nhiên của anh nên tôi thấy an tâm hơn nhiều, nhưng tôi không thích nụ cười nặng nề như vậy của anh.

Sau đó Phó Quân Nhan lui sang một bên nhìn tôi, sờ sờ đầu tôi, đưa tay gỡ khăn quàng cổ của tôi xuống, khoác lên cánh tay. Anh nghiêm túc cúi đầu giúp tôi mặc áo bông, sau đó lại kéo cổ áo lên cao, không để gió thổi vào. Sau đó anh lại nhìn khăn quàng cổ của tôi trên tay anh, anh cầm hai đầu hơi dừng sức, rất nhanh, một tiếng kêu lên, khăn quàng cổ của tôi bị xé làm hai nửa.

Anh cầm một nửa không chút do dự đội lên tóc của tôi, giống như trang phục của những người phụ nữ Arab, anh cuốn mấy vòng quanh mặt tôi, chỉ lộ ra mỗi hai con mắt. Sau đó anh cầm nửa còn lại tiếp tục xé làm hai nửa, anh ngổi chồm hồm xuống, vỗ vỗ tay tôi để tôi chống tay lên vai anh, tay anh nâng bàn chân trần của tôi lên, dùng khăn bọc kín chân tôi lại. Bây giờ tôi mới phát hiện ra mình đang đi chân trần.

Tôi chống bả vai anh khẽ dùng sức, anh biết trong lòng tôi đang rất loạn, động tác trên tay anh cũng không ngừng lại, ngửa đầu lên, còn ngươi trầm tĩnh nhìn tôi, ánh mắt vẫn đen láy, trong sáng, anh dụ dỗ tôi nói: “Bảo Bối, em chịu uất ức một chút nhé, giày anh quá to so với chân em, đi lại trong cát không tiện. Ban đêm lạnh, ban ngày nóng, Bảo Bối đi tạm giày vải này nhé. Chờ khi chúng ta ra ngoài anh sẽ mua cho em rất nhiều giầy đẹp được không?”

Tôi gật đầu một cái, đỏ mắt nói: “Phó Quân Nhan, em muốn rất nhiều rất nhiều………….”

Anh gật đầu một cái, thở ra một hơi, buộc chắc ‘giầy vải’, đứng lên, sờ mặt tôi qua lớp khăn quàng cổ. Sau đó anh quay người lại, nhìn đất cát trước mặt, rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Chúng ta vái ba vái cho phó đạo diễn thôi.”

Tôi gật đầu, nhớ tới phó đạo diễn tôi lại cảm thấy như có khối đé đè nặng xuống ngực, buồn bực khó chịu muốn chết. Hồi lâu, tôi không nhịn được ngửa mặt lên hỏi: “Nếu chúng ta đi ra ngoài, tìm người tới cứu phó đạo diễn ra được không? Một người bị giam trong cái xe chật hẹp như vậy, anh ấy sẽ rất sợ hãi?”

Phó Quân Nhan không thể trả lời, nhìn tôi một cái rất sâu, anh ôm tôi đi vài bước, sau đó tôi nghe anh mở miệng hát: “Sớm mặc áo da, trưa mặt áo sa, vây quanh lò lửa anh dưa hấu.” Đây

alt
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc