https://truyensachay.com

Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 90: chương 8

Trước Sau

đầu dòng
Bạch Thành vừa bước vào căn hộ thuê của mình thì thấy một nhóm người đang hướng tầm mắt về mình, họ nhìn chăm chú đến nỗi trên mặt anh giống như có một bông hoa đang nở vậy.

“À!” Anh chỉ cười cười không thèm để ý đến bọn họ, bước vào trong rồi ngồi xuống sô pha, cảm xúc trong lòng vẫn còn đang lưu lại, quả thật là đặc sắc, vết bầm tím trên người mình đã tan hết chưa nhỉ?

Nửa tháng trước anh đánh nhau một trận sảng khoái với tên tiểu tử của nhà họ Tính, tên kia so với lão tử chắc cũng không khá hơn là bao.

“Mẹ kiếp! Người nào không muốn sống nữa vậy, lại dám động tới cậu sao?” Lục U nhảy dựng từ trên sô pha xuống,nói với bộ dáng cực kỳ độc ác: “Để tôi giết chết hắn!”

Người trong phòng liền cười vang.

“Thành Tử à, sao chỉ có một mình cậu, còn bọn Khanh Tử đâu?” Tô Vũ đưa ly rượu qua cho Bạch Thành, liếc nhìn ngoài cửa hỏi.

“À….ở phía sau đấy.” Anh nhận lấy ly rượu rồi uống một hớp, hình như là chợt nhớ ra cái gì bèn liếc nhìn những người trong phòng một vòng, nói: “Một hồi nữa chị dâu các người cũng tới, cái gì không nói được thì đừng nói.” Ánh mắt của anh rất nguy hiểm, rõ ràng là có ý cảnh báo.

“Hả…..” Ba người kia nhíu mày, dù trong lòng có nghi ngờ nhưng không ai dám mở miệng ra hỏi.

Họ không hẹn mà cùng bưng ly rượu lên, nghĩ ngợi trong đầu, vô cùng nghi ngờ:Chị dâu ư? Là ai vậy? Mấy người bọn họ đã từng du đãng với rất nhiều bông hoa trong suốt nửa đời người rồi, giờ anh ta định buông bỏ thật ư?

Nhưng nhìn dáng vẻ anh bây giờ hoàn toàn không có chút gì là bịa chuyện với bọn họ cả.

Trong phòng nhất thời rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Một lát sau,

“Thành Tử, người chị dâu này……. Các người quen nhau khi nào vậy?” Tô Vũ ngẩng đầu nhìn Bạch Thành hỏi: “Nói mau, có phải cậu thừa nước đục thả câu của mấy người khác không?” Anh ta hỏi ra chuyện mà mọi người đều đang thắc mắc nãy giờ.

“Thật là, cậu cái gì cũng không nói mà tự thân vận động, chúng tôi cũng không hề hay biết gì, công tác giữ bí mật làm thật tốt đó.” Lục U liền lên tiếng than thở.

Bạch Thành nhấp môt ngụm rượu, mắt liếc nhìn ba người kia 1 cái, anh lấy tay lau miệng rồi mỉm cười nhưng vẫn không nói một lời nào.

Họ đều đang nhìn anh, chờ anh đưa ra đáp án……………………

Anh để ly rượu trong tay xuống, chậm rãi lấy một bao thuốc trong túi quần ra rồi đốt một điếu thuốc hút một ngụm, nói: “Mấy người bọn tôi.” Vẻ mặt của anh rất bình thản, nhưng lời nói ra thì…..Có thể khiến cho người ta chết vì kinh ngạc!

“Khụ khụ!” Chính Tô Vũ đang uống rượu cũng bị sặc phải ho khan liên tục, nhìn anh bộ dáng không thể tin được.

Vẻ mặt của Lục U và Thẩm Hiêu cũng rất kinh ngạc, “Mấy người bọn tôi” với họ mà nói, quả thật là dọa cho bọn họ cảm thấy vô cùng kinh hãi!

Lúc này, Nam dieendaanleequuyydoon Tạm vừa mới bước vào cửa, anh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mấy người kia, lại nhìn qua dáng vẻ bình thản của Bạch Thành, đây là sao vậy?

“Sao lại đứng ngoài đó, không vào sao?” Đang nghĩ ngợi thì Lý Khanh và Thù Man đang nắm tay cũng đi đến. Lý Khanh nhìn vào trong một chút rồi quay qua nhìn Bạch Thành, anh đã hiểu ra rồi.

Nam Tạm không muốn nhìn thấy bộ dáng của bọn họ lúc này, anh liền quay lại đưa tay ra ôm lấy Thù Man đang dựa trong lòng của Lý Khanh, sau đó vừa cười đắc ý vừa ôm eo cô đi vào trong.

Khi mấy người trong phòng nhìn thấy rõ hình dáng của cô gái Nam Tạm đang ôm trong lòng, vẻ mặt của họ quả là “đặc sắc”! Nhưng là do quá kinh hãi mà ra!

Làm bọn họ sợ chết rồi!

Lần này là sợ không hề nhẹ đâu!

Cô gái này, là đây sao?

Chúng ta ở đây không ai mà không biết, ai mà không có ấn tượng sâu sắc với cô ta chứ?

Đây…….Đây không phải là Chu Nham Hinh- cô gái hoa si điêu ngoa “cực phẩm” của nhà họ Chu đây sao?

Sao lại thế? Sao có thể từ ghét bỏ kịch liệt chuyển sang làm “chị dâu” của chúng ta vậy? Thật đáng sợ quá!

Đầu óc của những tiểu thái tử kia chẳng lẽ đã bị cửa kẹp trúng rồi sao?

Hay là họ đã điên hoàn toàn, lại muốn chơi lại “trò chơi” kia thêm một lần nữa?

Nam Tạm không để ý đến vẻ mặt bị giật mình lần hai của đám người này. Anh chỉ mỉm cười đi đến trước mắt của Thâm Hiêu, khẽ nháy mắt và dùng chân giẫm lên chân của anh ta: “Ôi chao, thật xin lỗi tôi không thấy đường.”

“Sao? Ôi……” Bị Nam Tạm giẫm cho một cước, người đàn ông đang dán mắt trên người Thù Man rốt cuộc đã tỉnh lại, anh ta cực kỳ gấp gáp đứng dậy nhường chỗ cho anh.

Lý Khanh nhìn thấy bộ dáng hù chết người khác của Nạm Tạm, anh cười cười rồi rồi cũng ngồi xuống cạnh chỗ của Bạch Thành.

Thù Man đang quan sát những người đàn ông xa lạ trong phòng bằng đôi mắt trong veo mà lạnh lùng, thầm đưa ra một kết luận: “Ừhm, những người trong này cũng không tệ lắm, toàn thân họ mặc quân trang đeo quân hàm ba sao hai gạch, đều anh tuấn như nhau, nhưng vẻ mặt kia thì hơi mất thể diện một chút.”

“Sao bọn họ lại nhìn tôi như vậy?” Cô không hề quay đầu lại, hỏi.

“Em đừng để ý tới bọn họ, toàn những người không có não thôi!” Bạch Thành liền trừng mắt với những người kia rồi quay sang mỉm cười với cô

alt
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc