https://truyensachay.com

Cách Phát Tài Của Thương Phụ

Chương 73 - Chương 63

Trước Sau

đầu dòng
Dáng vẻ Hạo Nhiên, mang theo lấy lòng, mang theo hỏi thăm.

Là điều Đan Phượng chưa từng thấy qua.

Mà hắn, liền ném nàng ở lại như vậy, có lẽ, từ khi bắt đầu nhìn thấy nàng (Tùy Duyên), hắn hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nàng.

Đan Phượng cắn môi, nhanh chóng đuổi theo.

Chạy chậm mấy bước, kéo ống tay áo của Hạo Nhiên lại.

Bịch. . . . . .

Không ai biết xảy ra chuyện gì, chờ phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện, một nữ tử, bị một nam tử, làm ngã lăn quay trên đất, hình như ngã không nhẹ.

Tùy Duyên cũng kinh ngạc, nhìn Hạo Nhiên, lại nhìn Đan Phượng bị ngã xuống đất, nhíu mày.

Hạo Nhiên hít sâu một hơi, nhìn Tùy Duyên, muốn nói gì đó với Tùy Duyên, nhưng mà chuyện gì cũng không nói, đi tới bên cạnh Đan Phượng, Ngươi có khỏe không?

Đan Phượng nhìn Hạo Nhiên, khóe miệng tràn ra tơ máu, trong con ngươi đầy tràn nước mắt, uất ức, tức giận.

Chuyện đó, ta không quen bị người khác lôi kéo!

Đan Phượng ô ô một tiếng khóc lên.

Giải thích hoang đường cỡ nào, mới vừa rồi nữ tử kia cũng lôi kéo hắn, tại sao hắn không lập tức hất ra nàng.

Mà nàng. . . . . . .

Ta muốn về nhà, ngươi đưa ta về nhà! Đan Phượng nói đến phần sau, càng trở nên đau lòng.

Hạo Nhiên hít sâu một hơi, Được, ta sẽ đưa ngươi về nhà!

Ôm lấy Đan Phượng, khi quay đầu lại muốn tìm kiếm Tùy Duyên, cuối cùng lại không thấy bóng dáng Tùy Duyên.

Đan Phượng càng trở nên tức giận.

Chờ trở về, nhất định phải khiến cho phụ thân làm chủ cho mình, nhất định phải.

Tùy Duyên trở lại Tùy ký.

Hiện giờ Tùy ký, một gian cửa tiệm, bán bánh bao và bánh màn thầu, một vài món ăn chín, buôn bán không mặn không nhạt.

Chủ yếu là người Đồng thành, vẫn chưa thích ứng được, mua thức ăn chín mang về nhà, chỉ nấu cơm.

Nhưng mà, vì chiếc chén đẹp đẽ, vẫn có rất nhiều người nguyện ý đến mua.

Quý thị thấy Tùy Duyên trở lại, hình như tinh thần không tốt lắm, lập tức tiến lên, “Muội tử, làm sao vậy?

Tùy Duyên lắc đầu.

Thật sự không có chuyện gì sao, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt, có phải gặp phiền toái gì hay không? Quý thị quan tâm hỏi.

Không phải như vậy, chỉ là cảm thấy, hơi mệt mỏi!

Quý thị vốn định hỏi mấy câu nữa, thấy Tùy Duyên thật sự không muốn nói, dứt khoát không hỏi thăm nữa.

Nhớ tới trong nồi còn món ăn, Ai u, món ăn của ta!

Xoay người vào phòng bếp.

Sau bữa cơm chiều, Tùy Duyên ngã xuống giường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Nghĩ tới chuyện xảy ra vào ban ngày.

Bóng lưng giống như vậy, nhưng dung mạo thật sự chênh lệch rất nhiều.

Nương, người làm sao vậy? Bất Hối ngồi dậy, hỏi Tùy Duyên vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, Nương, có phải gặp chuyện gì phiền lòng hay không?

Tùy Duyên nhìn Bất Hối, do dự một chút, mới lên tiếng, Hôm nay ta ở trên đường nhìn thấy một người, bóng lưng rất giống Hạo Nhiên thúc thúc của con, nhưng. . . . . .

A. . . . . . Bất Hối kêu lên, vội vàng kéo tay Tùy Duyên, Nương, là Hạo Nhiên thúc thúc sao?

Tùy Duyên lắc đầu, Không phải, bóng lưng rất giống, nhưng không phải Hạo Nhiên thúc thúc của con!

Thật sự rất giống sao? Bất Hối hỏi.

Tùy Duyên gật đầu, Rất giống!

Bất Hối nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Nương, vậy sáng mai chúng ta cùng đi xem thử đi!

Được!

Ngày hôm sau, giúp xong việc trong Tùy ký, Tùy Duyên liền dẫn Bất Hối tìm kiếm dọc theo đường cái, hi vọng có thể tìm được người hôm qua, nhưng đi qua mấy con phố với Bất Hối, chân cũng muốn gãy, nhưng không tìm được người kia.

Nương, có phải là người quá nhớ Hạo Nhiên thúc thúc, cho nên mới nhìn lầm hay không?

Tùy Duyên kinh ngạc nhìn Bất Hối, lắc đầu một cái, Hẳn không, người kia, dung mạo rất đẹp mắt!

Đẹp bao nhiêu?

Đẹp hơn Hạo Nhiên thúc thúc của con!

Bất Hối bĩu môi, Con cảm thấy, Hạo Nhiên thúc thúc của con mới đúng là nam tử đẹp mắt nhất!

Đúng đúng đúng, Hạo Nhiên thúc thúc của con mới đúng là đẹp mắt nhất! Tùy Duyên phụ họa.

Suy nghĩ, có lẽ Hạo Nhiên không phải đẹp mắt nhất, nhưng là chính nghĩa nhất, cực kỳ có trách nhiệm.

Hắn ở trong lòng nương con các nàng, là tốt nhất.

Bất Hối nắm chặt tay Tùy Duyên, Nương, con vẫn tin tưởng, Hạo Nhiên thúc thúc sẽ trở lại, hắn chỉ là bị chuyện gì cản trở mà thôi!

Tùy Duyên nhìn Bất Hối, đưa tay, nhẹ nhàng ôm Bất Hối vào trong ngực, Đúng, ta cũng tin tưởng, hắn nhất định sẽ trở lại, chờ hắn trở về, chúng ta cùng nhau chờ!

Nương, chúng ta cùng nhau chờ!

Trở lại căn nhà quen thuộc, Đan Phượng khóc rất thương tâm, rất uất ức, ra sức khóc.

Hạo Nhiên ngồi ở một



alt
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc