https://truyensachay.com

Hỉ Doanh Môn

Chương 122 - Chương 120

Trước Sau

đầu dòng
Không có Thái Quốc Đống ở đây, Cung Viễn Hòa lại là một Thất Phẩm Tiểu Quan, lần này ngồi thuyền tự nhiên không thoải mái uy phong như lúc ngồi thuyền quan tới.

Chỉ là Cung Viễn Hòa chịu bỏ tiền, lại chịu có lời khách khí hữu ích với Tử Hòa, coi như trên thuyền không tốt chút nào, nhưng mấy người chủ thuyền là cực kỳ khách khí, Cung Viễn Hòa lại là kẻ tham ăn, thuyền đi trên đường đều dừng lại chọn mua một chút thức ăn tươi mới cùng trái cây, mọi người cũng không chút lo lắng.

Cung Viễn Hòa rất săn sóc tìm kiếm phương thuốc trị chứng say tàu cho đám người Trần thị, Hoa ma ma .

Nhưng phương thuốc kia đối với Trần thị mà nói còn chưa có tác dụng cho lắm, thường xuyên phải đem Thái Quang Hoa giao cho Minh Phỉ chăm sóc.

Thái Quang Hoa chính là còn nhỏ tuổi, trừ lúc ăn cơm đi ngủ, đa số thời điểm gian chỉ muốn ra ngoài khoang thuyền chơi, ở cạnh Cung Viễn Hòa không chịu trở về.

Thường đến sau khi ăn cơm nghỉ ngơi , Minh Phỉ mới cho người ta đi đón nó, nó chính là vững chắc ôm chặt lấy chân Cung Viễn Hòa không buông.

Nếu như bà vú nhiều lời đôi câu, lôi Minh Phỉ cùng Trần thị ra hù dọa, nó liền gào khóc.

Mọi việc liên tiếp như thế mấy lần, mỗi lần nó đều được thỏa mãn, sau đó nó lại thêm cái tính, chỉ cần mọi việc hơi không như ý liền khóc ầm ĩ, không đạt mục đích không bỏ qua, còn có khuynh hướng khắp nơi lăn lộn.

Trần thị bị nó làm cho phiền, có lần hung hăng tét nó mấy bàn tay, giơ tay lên lại lại thương tiếc, nghĩ nói chuyện thì sức khỏe lại thật sự không cho phép, thường là mỗi khi đến lúc này sẽ đem củ khoai lang phỏng tay này quăng cho Minh Phỉ.

Minh Phỉ cũng cảm giác nhức đầu vô cùng, đứa bé có nhiều tật xấu cũng là do lớn người nuông chiều mà ra, thật ra thì chỉ cần ở lúc mới phát hiện đầu mối là bắt nó ngưng lại, vài lần về sau, sau khi chúng phát hiện ra biện pháp này không dùng được, tự nhiên cũng sẽ sửa lại.

Chỉ tiếc người bên cạnh Thái Quang Hoa chỉ sợ nó khóc rống chọc Trần thị không vui, ai cũng không dám nói không được, chỉ cần có thể làm được, chính là cả sao trên trời cũng chịu hái xuống cho nó.

Chính là bản thân Minh Phỉ, nàng biết rõ nên làm như thế nào, nhưng cũng không dám làm quá mức, quá hoàn toàn, rốt cuộc vẫn là cách một tầng, chỉ sợ Trần thị đột nhiên nghĩ không thông, cảm thấy nàng đối với Thái Quang Hoa quá mức nghiêm khắc.

Nàng đã thử mấy lần, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, Thái Quang Hoa vừa khóc đến mặt đỏ giọng khàn là Hoa ma ma đầu hàng trước tiên, càng không ngừng khuyên Minh Phỉ thôi đi.

Cứ như thế tuần, chỉ thêm cổ vũ cho tính xấu của Thái Quang Hoa.

Ngày hôm đó Thái Quang Hoa lại vì nhìn thấy bên bờ có người chơi diều, cũng muốn chơi diều, khóc rống một nhất định phải có diều.

Người làm làm cho nó một cái, nó còn ghét bỏ không thèm, thấy bay không cao, lại không đẹp như của người ta , khóc rống lên nhất định đòi con diều màu Yến tử.

Nhưng thuyền đang đi, không thể dừng lại mua cho nó.

Minh Phỉ di dời sự chú ý của nó không xong, làm dịu không được, nói nó mấy câu, nó sẽ lăn lộn khắp nơi , khóc lớn không ngừng, nói Tam tỷ tỷ không thương nó. Khó giảng đạo lý nhất chính là người già và đứa bé, Minh Phỉ sâu sắc cảm giác được sự vô lực. Cung Viễn Hòa nghe tiếng chạy tới, Thái Quang Hoa khóc càng ầm ĩ, xa xa thấy Cung Viễn Hòa đã đưa tay ra, uất ức muốn chết.

Cung Viễn Hòa cũng không đưa tay đón nó, ngược lại khoanh tay đứng một bên cười hì hì xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn hỏi hỏi người bên cạnh: Con khỉ lăn lộn la lối om sòm trên đất này là ai ? Nhìn bụi trên khuôn mặt này, còn có nước mắt, nước mũi, chậc chậc, chính là con chó ghẻ cũng còn sạch sẽ hơn. . . . . . Các ngươi làm sao mà để đứa bé bẩn thế này ở trên thuyền, mau mau để cho nó đi, chớ dọa Hoa ca .

Thái Quang Hoa dừng lại nháy mắt nhìn hắn: Đại ca ca, là ta.

Cung Viễn Hòa chính là không để ý tới hắn, sau khi nhìn chung quanh một phen , hướng về phía Minh Phỉ cười: Huynh tới tìm Hoa ca , huynh vừa câu được một con cái, dài chừng này này, muốn mang nó đi xem một chút, nó không có ở đây sao?

Minh Phỉ chỉ cười không nói.

Thái Quang Hoa lập tức đứng lên, đi tới phía Cung Viễn Hòa : Đại ca ca, ta đứng nơi này.

Cung Viễn Hòa không để ý tới.

Nó lại lớn tiếng lặp lại một lần nữa.

Cung Viễn Hòa mới ra vẻ kinh ngạc nhìn nó: A nha, thì ra là đệ à, là Hoa ca à? Vừa rồi huynh còn tưởng là con khỉ nhà nào lăn trên đất

alt
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc