https://truyensachay.com

Hỉ Doanh Môn

Chương 123 - Chương 121

Trước Sau

đầu dòng
Editor: Thu Lệ

Ngày hôm sau sắp đến bến tàu Thủy Thành phủ, đỗ thuyền ở bờ sông, hôm nay là 15 nên ánh trăng nhô lên cao, Minh Phỉ vốn dĩ đã nằm xuống, chợt nghe ngoài cửa có người khẽ gõ hai tiếng.

Kim Trâm nghe thấy vội hỏi là ai, bên ngoài lại yên tĩnh không tiếng động.

Minh Phỉ có chút khẩn trương: Không phải là có chuyện gì chứ?

Kim Trâm cười nói: Sao có thể có chuyện gì? Chung quanh đây có mười mấy con thuyền đang đỗ, trên thuyền chúng ta lại có gia đinh bảo vệ, còn có chủ thuyền này cũng không phải là ngồi không nha.

Nàng chỉ chỉ cửa sổ, Nếu như muốn xông vào, thì không phải xông vào từ nơi này là được rồi sao?

Minh Phỉ âm thầm buồn cười bản thân mình kiếp trước đã thấy nhiều tình tiết này trong tiểu thuyết, liền cười nói: Vậy ngươi khoác áo đi ra xem một chút?

Kim Trâm theo lời khoác áo mở cửa, ngoài cửa không người nào, chỉ thấy trên boong thuyền có một lá sen, bên trên lá sen có hai nhánh hoa, một nhánh màu trắng, một nhánh màu hồng.

Ánh trăng Như sương, chiếu lên hoa sen mông lung động lòng người.

Kim Trâm hé miệng mà cười cười, nâng hai cành hoa sen lên, rễ hoa sen phát ra một tiếng chuông reo trong trẻo, nàng kinh ngạc vừa nhìn đã thấy một chiếc chuông đồng thật to rơi ở phía dưới.

Vào khoang, đưa đến trước mặt cho Minh Phỉ nhìn: Mới vừa hái xong, còn tươi lắm. Đợi nô tỳ tìm cái chậu để ngâm, sáng mai nhất định sẽ có mùi thơm ngào ngạt.

Minh Phỉ nghịch chuông đồng trong tay, hỏi Chung quanh đây có hồ hoa sen sao?

Kim Trâm nói: Nô tỳ không biết, chỉ là bất kể như thế nào cũng đã có lòng. Tiểu thư có phúc rồi.

Lại cười nói: Chuông đồng này cũng không biết cầm tới làm gì. Lớn như vậy, cũng không phải để cho người ta đeo.

Minh Phỉ lật qua lật lại chuông đồng nhìn mấy lần, cũng không nhìn ra kết quả gì, chỉ cảm đeo lên cổ cho chó là thích hợp nhất, nhưng nếu đeo cho Kim Sa và Hỉ Phúc thì đều có vẻ hơi lớn.

Ngày hôm sau, Minh Phỉ tỉnh lại trong mùi hoa sen thơm ngát, nàng nhìn hai cành hoa sen trước giường tâm tình không khỏi tốt lên.

Đến chạng vạng tối, thuyền mới cập bến Thủy thành phủ, Cung gia và Thái gia đều có người tới đón, Cung Viễn Hòa chỉ huy mọi người trước dọn dẹp những hòm xiểng của Thái gia trước, đưa tất d/đ;l;q;d cả lên xe buộc lại, sai người của Cung gia cầm đồ dùng của hắn đi trước, hắn cởi ngựa đưa nhóm người Trần thị về nhà.

Quay đầu lại nhìn thấy Kim Trâm đang dùng khăn lụa cẩn thận bao quanh hai cành hoa sen trong tay, hắn không khỏi khẽ mỉm cười, đứng bất động ở nơi đó, chờ Minh Phỉ đi ngang qua bên cạnh hắn, mới nhỏ giọng nói một câu: Linh Đang cho Truy Phong, chớ có làm mất đấy.

Chẳng lẽ hắn không đón Truy Phong về?

Minh Phỉ kinh ngạc nhìn hắn một cái, hắn chỉ là nhìn Minh Phỉ cười, cười đến mặt mày cong cong, ánh trời chiều chiếu lên mặt hắn hết sức rõ ràng, hết sức tuấn tú.

Được!

Minh Phỉ vểnh khóe miệng lên, cúi đầu đi qua.

Trần thị trở về Thái phủ, Tam di nương và Tứ di nương đã sớm chuẩn bị sẵn dạ tiệc phong phú, Tứ di nương nghe nói một mình Mộ Vân đi theo Thái Quốc Đống đến Phó Liễu Nhậm, không khỏi đố kị đến mắt phóng hỏa, cảm thấy với thân phận của một thông phòng, sao có thể đủ tư cách đi theo Thái Quốc Đống chứ?

Quả thực là chuyện cười, mới nói mấy câu, Trần thị liền nhàn nhạt nói: Ngươi nói rất đúng, không bằng ta viết lá thư cho lão gia, nâng nàng làm Ngũ di nương?

Minh Bội vội vàng kéo Tứ di nương một phèn, Tứ di nương lập tức ngậm miệng, thấy Tam di nương cúi đầu ở bên cạnh ân cần phục vụ Trần thị, vội vàng tiến lên đẩy Tam di nương ra, tỉ mỉ chu đáo lấy lòng Trần thị, sau bữa cơm cũng chủ động ở lại báo cáo tình hình trong nhà cho Trần thị, trong đó trọng điểm là, Nhị Di Nương bị bệnh, bệnh cũng không nhẹ, lúc này là thật sự bị bệnh, còn là ho lao.

Lại nói liên miên làu bàu một hồi, Minh Tư đáng ghét dường nào, thường xuyên khóc rống đối nghịch với nàng.

Trần thị sớm biết trong khoảng thời gian mình không có ở đây, Tứ di nương sẽ không cho mẹ con Nhị Di Nương có cuộc sống dễ chịu, chẳng qua khi nghe được Nhị Di Nương bị ho lao vẫn cảm thấy giật mình, liền nói: Mời đại phu xem chưa? Có uống thuốc được không?

Tứ di nương bĩu môi: Đã sớm mời đến xem rồi, nàng ngại thuốc không tốt, hay sai người đổ đi rồi.

Dư ma ma đỡ Trần thị nằm lên giường, Trần thị thoải mái lật người, nhẹ giọng nói: Nàng ta không muốn sống nữa sao. Cũng được, chờ ta đi Đăng Châu sẽ thành toàn cho nàng.

Dư ma ma cúi đầu rũ mắt: Nên để cho Tứ Tiểu Thư đi thăm nàng một chút.

Trần thị nhắm hai mắt: Đó là dĩ nhiên, suy cho cùng vẫn là mẹ ruột của nàng. Nếu như ở lại chăm sóc mẹ ruột của nàng, cũng là việc nên làm.

Dư ma ma hé miệng mà cười cười: Đùn vậy. Ai cũng biết ho lao sẽ lây bệnh, để xem một chút tứ tiểu thư và mẹ ruột của nàng có phải thật sự tình vững hơn vàng như vậy hay không.

Ngày hôm sau Minh Phỉ thu thập xong quà tặng mang về từ kinh thành, biết Minh Tư không muốn gặp nàng, chỉ sai Kim Trâm đưa cho Minh Tư, còn bản thân nàng mang người đi đưa quà tặng cho Tam di nương, Tứ di nương, Thái Quang Diệu và Kiều Hạnh.

Cách mấy ngày không gặp, Kiều Hạnh càng trở nên kiều mỵ rồi, toàn thân mặc váy áo lưới màu đỏ tươi đứng sau lưng Tam di nương, lúc cầm son phấn, khăn tay Minh Phỉ đưa nàng ta cười ngọt ngào với Minh Phỉ: Tam Tiểu Thư, ở kinh thành đi chơi có vui không? Thân thể lão gia có tốt không?

Một chút cũng không ra vẻ đều là thông phòng mà Mộ Vân được đi theo Thái Quốc Đống, nàng lại không hề tiếc nuối và khổ sở, ngược lại thoải mái vui vẻ.

Minh Phỉ không khỏi nhìn chằm chằm nàng mấy lần, cũng cười nói: Thân thể lão gia rất tốt. Trong kinh thành dĩ nhiên phồn hoa hơn Thủy Thành phủ nhiều lắm.

Ánh mắt Kiều Hạnh xoay vòng vòng, cười nói: Vậy còn Đăng Châu

alt
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc