https://truyensachay.com

Hỉ Doanh Môn

Chương 175 - Chương 173

Trước Sau

đầu dòng
Sự thật rất nhanh được chứng minh, suy đoán của Cung Viễn Hòa là chính xác, quả nhiên bệnh của Cung Nhị phu nhân chuyển biến tốt lên rất nhanh, trong đó không thế không có chút công lao của Chu di nương. Bà ta cực nhọc ngày đêm, nếm canh phụng thuốc, những gì trong khả năng bà ta đều làm, trong khoảng thời gian ngắn, trên dưới Cung gia đều khen ngợi. Ngay cả các phu nhân quen biết lúc trước đến thăm bệnh, thấy thiếp thất có hiểu biết thuận theo như vậy, đều tán thưởng rất nhiều, gần như đem bà ta thành điển hình thiếp thất ý tứ, ngay tiếp theo thì hôn sự của Cung Nghiên Bích cũng có rất nhiều người có tâm vô tâm hỏi tới.

Không biết có phải vì có nguyên nhân hay không, mà Chu di nương cũng không đến nói điều kiện với Cung Viễn Hòa, ngay cả Minh Phỉ cũng không hề nhắc tới. Hôm đó Trần thị cùng mấy phu nhân quen biết ước hẹn cùng nhau đi thăm bệnh, bà ta cung kính có thừa, lại không biểu hiện bao nhiêu nhiệt tình.

Vốn Trần thị muốn làm tốt chuyện mẫu nữ nên chuẩn bị tự mình thám thính tình hình, kết quả nhân gia nửa lời cũng không có hỏi, liền lôi kéo Minh Phỉ hỏi: “Bà ta đúng là chướng mắt ta tìm nhà mấy người kia?”

Minh Phỉ cũng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Chu di nương còn muốn mượn chuyện Cung Nhị phu nhân ngã bệnh mà dày vò một phen, dính chút sáng, bám víu lấy gia đình quan gia gì đó? Miệng lại chỉ có thể trả lời Trần thị trước: “Có lẽ là thời cơ không tốt, bà ta không dám đi hỏi?”

Trần thị nói: “Có lẽ không phải là thời cơ chưa đúng, mà căn bản bà ta không nhìn trúng mấy người kia, đồng thời còn cho rằng tận mắt thấy sẽ có cơ hội tốt hơn. Ngươi xem, nhiều người như vậy đến thăm thẩm nương ngươi, cũng đều hỏi tới hôn sự của Nhị tiểu thư, nếu vận khí tốt, có lẽ có thể gặp được con rể tốt.”

Bà cười lạnh một tiếng: “Buồn cười, bà ta cho rằng mình là mẹ đẻ cuả Nhị tiểu thư, là một thiếp thất hiểu chuyện ngoan ngoãn thì sinh dưỡng ra nữ nhi không kém, người ta sẽ coi trọng một chút, cũng có thể thừa cơ hội này ép buộc thẩm nương của ngươi, lại không biết, trong mắt người ta chỉ nhìn gia thế chỉ nhìn mẹ cả. Thứ nữ chính là thứ nữ, dù có gả không tốt, thì tương lại mẹ cả cũng chỉ bị nói tùy tiện mấy câu sau lưng mà thôi, ai sẽ cho là thật chứ? Nữ nhi đã gả ra ngoài như nước tạt đi, còn có thể thu lại sao? Bà ta muốn nữ nhi xuất hiện ở nơi đông người, nghĩ muốn trong vòng nửa năm có thể tìm được người có gia thể tốt càng thêm tốt để phong quang gả đi, đúng là nằm mơ!”

Minh Phỉ thấy Trần thị thở một trận phì phò, vội vàng cười đưa một chén chè đậu xanh tới: “Mẫu thân đây là làm sao vậy? Chỉ là một người ngoài mà thôi, không đáng để ngài tức giận.” Vì một người qua đường giáp tức giận làm cái gì, chỉ mất nhiều hơn được thôi.

Trần thị nhận lấy chè đậu xanh, nhìn Kim Trâm dụ dỗ Hỉ Phúc chơi đùa cùng Thái Quang Hoa dưới mái hiên, thấp giọng nói: “Ta đây là bị những đồ hỗn trướng chọc tức ấy mà.”

Thì ra Thái Quang Nghi buộc Hồ thị quay về, uy hiếp Hồ thị, nếu muốn hòa ly, hắn sẽ giết nàng, kết quả bị Hồ thị đâm một cây kéo vào mông.

Nghe nói Minh Tư, thừa dịp lại mặt, khí thế hung hăng đi tìm Hồ thị xúi quẩy, lại bị Hồ thị cho một bạt tai, tóc cũng bị nắm lên nắm xuống. Tiếp đó Hồ thị bắt đầu làm ầm ĩ, Trần thị hao sức chín trâu hai hổ, đáp ứng cho Hồ thị về nhà mẹ đẻ ở tạm, mới xem như tạm thời đem sự tình áp chế xuống.

“Ta đã cho người qua Tam Phong báo tin gấp cho phụ thân của ngươi,” Trần thị cau mày nói, “Hiện tại đang chờ thư hồi âm của hắn, chuyện như vậy một ngày không yên, thì ta một ngày cũng không thể đi Đăng Châu, thật là phiền muộn đến chết. Ta lo lắng cứ kéo dài như vậy, đến lúc đó không ai kết giao đi Đăng Châu nữa, một đám nữ nhân hài tử chúng ta, đi trên đường sẽ thật bất tiện.” Giày vò cả đời như vậy cũng không được, mặc dù là bà tỉnh táo, nhưng cũng không nhịn được sinh lòng chán ghét.

“Ngài đừng lo lắng, chọn lựa rồi hãy nói, bất kể như thế nào hắn cũng sẽ nghĩ cách, cũng có thể tìm đến người quen bầu bạn, người cứ yên tâm là được.” Cho dù có Trần thị cố ý phóng túng, nhưng quả thực Hồ thị cũng quá bưu hãn, biết mặt mũi Thái gia tốt, lại đâm trượng phu đánh tiểu cô, một dạng hàm hồ, Minh Phỉ không khỏi âm thầm cảm thán, quả nhiên nữ tử có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa quả thật bất đồng.

Trần thị lại nói: “Tứ tiểu thư nhà chúng ta, gả cho người đến thắt lưng đều thẳng, chẳng những ngày lại mặt đó đi tìm chị dâu xúi quẩy, còn cùng tân cô gia đến thôn trang nhìn Nhị di nương, lại dẫn theo đại phu đi cùng, đem đơn thuốc đang dùng ngừng toàn bộ. Cũng được, nếu người ta cho rằng ta mời đại phu không phải là chữa bệnh, mà là muốn chết, uống thuốc cũng như thuốc độc, ta làm sao tránh được hiềm nghi của người khốn khổ đây?”

Minh Phỉ sớm biết Minh Tư nhẫn nhịn lâu như vậy, sớm muộn gì cũng muốn phát tác, nhanh chóng phát tác cũng là chuyện tốt, ít nhất cũng biết ba người huynh muội bọn họ tới cùng là tính toán cái gì. Liền cười nói: “Nói như vậy, Tân cô
alt
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc