https://truyensachay.com

Hỉ Doanh Môn

Chương 267 - Chương 265

Trước Sau

đầu dòng
Song Thọ có hơi bất ngờ khi Minh Phỉ lên mặt với hắn, nhưng nàng chỉ lên mặt một chút mà thôi. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào nàng: “Đệ muội, ta gọi người là đệ muội, bởi vì lúc mất, Đặng đại ca dặn bọn ta phải tôn kính người, cho nên ta luôn khách khí với người.”

Minh Phỉ nở nụ cười: Cho nên ư? Bằng không thì sao? Nếu ta không đồng ý thỉnh cầu của ngài, ngài sẽ không khách khí với ta à?” Nàng chỉ tay vào Song Thọ đang quỳ gối trên đất: “Tốt nhất là Thọ gia ngài đứng lên đi, lòng dạ ta vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, nếu là việc ta không muốn, cho dù ngài quỳ bao lâu ta cũng không đồng ý đâu.” Yêu cầu của Song Thọ hẳn là làm khó, ép buộc người khác nên hắn mới quỳ xuống trước mặt nàng, nhưng nàng đâu phải là phụ nhân yếu đuối vừa thấy nam nhân quỳ đã bị ép đến mức phải đồng ý trước. Hắn càng làm vậy, nàng càng cảm thấy mình đã đoán được đối phương muốn đưa ra yêu cầu gì rồi.

Song Thọ cố chấp, quỳ không nhúc nhích và nói: “Ta đây quỳ thay cho Đặng đại ca. Huynh ấy không thể nói, ta không biết sẽ không tính, nhưng nếu đã biết mà không thay huynh ấy hoàn thành nguyện vọng thì thật có lỗi.”

Minh Phỉ nắm tay Tam di nương, ý bảo bà đừng lo lắng. Nàng cười nhạt, nói: “Quỳ thay Đặng đại ca? Ta cũng chẳng nhận ra người như Đặng đại ca lại dùng cách này để ép buộc làm khó người khác đấy. Vậy thì vì sao Thọ gia cho rằng chuyện mà Đặng đại ca không thể nói ra miệng, một phụ nhân nhỏ như ta lại có thể giúp ngài vậy?”

Song Thọ nói: Thật ra cũng chỉ có đệ muội làm được việc này thôi.” Không chờ Minh Phỉ hỏi, hắn nói rất tự nhiên: “Tin rằng đã trải qua mấy ngày ở chung, đệ muội cũng biết Cửu muội là người thế nào rồi. Muội ấy là một cô nương tốt bụng, ngay thẳng, sẽ không bao giờ giở âm mưu quỷ kế sau lưng, ở chung rất tốt. Ta nghe nói đệ muội rất tò mò vì sao muội ấy đã lớn từng tuổi này mà vẫn “Vân Anh chưa gả”*, bây giờ ta sẽ nói cho đệ muội nghe.”

*Vân Anh chưa gả: Xuất phát từ câu thơ “Ngã vị thành danh, quân vị giá” – “Ta chưa thành danh, nàng chưa lấy chồng” trong bài Tặng kỹ Vân Anh của nhà thơ La Ẩn thời Đường. Tác giả đã cùng kỹ nữ Vân Anh uống say trong một buổi tiễn đưa. Mười hai năm sau, thi không đậu, gặp lại Vân Anh, nàng hỏi thi cử thế nào, tác giả làm bài này, lời lẽ bỡn cợt nhưng đượm buồn sâu sắc. (thivien.net)

Nói đến đây, ai nấy đều đã hiểu rõ hàm ý của hắn. Sắc mặt Hoa ma ma chuyển biến lớn, bà ta tiến lên một bước, trợn mắt với Song Thọ, định mở miệng nói gì đó nhưng Minh Phỉ đã lên tiếng kéo bà ta lại: “Ma ma đừng nóng vội, trước hết, chúng ta cứ nghe xem Thọ gia nói sao đã.”

Song Thọ nói: Cửu muội lớn hơn Hòa đệ một tuổi, lúc còn nhỏ họ đã quen biết nhau. Cho tới bây giờ, trong lòng Cửu muội cũng chỉ có hắn, luôn chờ đợi hắn, tất cả mọi người đều biết chuyện này. Đại ca cố hết sức để tạo cơ hội cho bọn họ, vốn định sau khi Hòa đệ thi Cử nhân xong sẽ tới nhà kết thông gia, nhưng Cửu muội nói hắn muốn vào kinh dự thi, không thể ảnh hưởng tới hắn, đợi hắn thi đậu rồi về nói sau. Nào ngờ việc đó đã trì hoãn cả cuộc đời Cửu muội, hắn lại cưới đệ muội! Cửu muội là một cô nương tốt, tuy đứt từng khúc gan khúc ruột nhưng chưa từng trách hắn, muội ấy đã từ chối tất cả những người đến cầu hôn.”

Nghe đến đây, Minh Phỉ thầm nghĩ, thì ra đây mới là nguyên nhân thực sự vì sao Song Phúc hận Cung Viễn Hòa như vậy. Sau việc này, Đặng Quan vẫn đối xử với Cung Viễn Hòa như trước, xem ra cũng là một hán tử (ý khen “rất đàn ông”), khó trách Cung Viễn Hòa kính trọng người này như vậy.

Song Thọ nhìn chằm chằm vào Minh Phỉ và nói: Đại nãi nãi, tuy rằng đại ca chưa từng nói gì nhưng lại nhắc nhở Hòa đệ và ta chăm sóc Cửu muội với Sơn nhi, lại dặn ta thay huynh ấy đáp tạ đệ muội. Nhưng ta biết, thật ra trong lòng huynh ấy vẫn lo lắng việc chung thân của Cửu muội, huynh ấy hy vọng Cửu muội có thể hạnh phúc, có thể đạt được ước muốn, đó cũng là tâm nguyện của ta. Nếu Đặng gia vẫn còn phồn vinh hưng thịnh sẽ không có ai tới nói mấy lời này với muội đâu, cũng sẽ không có ai tới cửa cầu xin muội, nhưng bây giờ Đặng Cửu cửa nát nhà tan, Cửu muội không nơi nương tựa lại còn cố chấp, nếu muội không thành toàn cho muội ấy, cả đời muội ấy sẽ bị phá hủy! Do đó, ta chỉ có thể bỏ ngoài tai tất cả để cầu xin muội, hy vọng muội có thể vì sự đối đãi thật lòng thật dạ của đại ca với Hòa đệ, vì đã từng giúp đỡ người của nương gia (nhà mẹ) muội đến Đăng Châu bình an mà thành toàn cho muội ấy một lần này. Với tính tình Cửu muội, ta dám cam đoan muội ấy sẽ không tranh giành với muội, lại càng an phận thủ thường, tri ân cảm tạ.” Dứt lời, hắn vái nàng một cái thật sâu.

Minh Phỉ đỡ trán. Nàng không đáp ứng tức là hủy cả đời của Đặng Cửu à? Giúp đỡ người nhà của nàng đến Đăng Châu bình an? Xem ra hắn đang dùng cái chết của Thái Quang Nghi để ép nàng nhỉ?

Đây chính là đang muốn ép Minh Phỉ thay Cung Viễn Hòa nạp thiếp? Nàng thành thân chưa tròn một năm đâu, người này cũng thật đáng ngạc nhiên, tới cửa buộc nàng phải thu nhận muội muội nhà mình làm thiếp. Mặc dù Tam di nương không biết rốt cuộc mấy chuyện này liên quan với nhau ra sao nhưng ước chừng vẫn hiểu nguyên do sự việc, nhân tiện nói: “Vị gia này, tuy rằng tiểu phụ nhân đây có thân phận thấp hèn nhưng cũng có chút hiểu biết, ta thấy ngài làm như vậy không được hợp tình hợp lý lắm nhỉ? Ai mà lại tới cửa ép buộc nãi nãi nhà người ta thu muội muội của mình làm thiếp thế chứ? Nếu ngài thật sự phải làm như vậy, không ngại thì tự đi tìm tam cô gia của chúng ta đi, ở đây bức ép cô nãi nãi nhà chúng ta thì tính gì hả?!”

Song Thọ ngẩng đầu lên, khẽ liếc qua Tam di nương: “Di phu nhân, ta đành nói lời đắc tội! Chính bà cũng đang làm thiếp của người ta, nếu chủ mẫu không dung được bà, sao bà

alt
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc