https://truyensachay.com

Hỉ Doanh Môn

Chương 287 - Chương 285

Trước Sau

đầu dòng
Minh Phỉ kinh ngạc nhìn Cung Tịnh Kỳ, nghĩ đến dáng vẻ này của nàng ta trước đó, tất nhiên có thể đoán chuyện gì xảy ra vào lúc này.

Cung Nghiên Bích nhếch miệng, cười vui sướng khi người gặp họa: “Nên, đương nhiên là nên. Hiếu danh* truyền xa, không chừng còn có thể bám víu vào đó một chút, cơ hội cũng nhiều thêm một tí.”

*Danh tiếng về sự hiếu thuận

Cung Tịnh Du hừ lạnh một tiếng: “Bớt nói chút đi! Đây là nghĩa lớn! Đáng lấy ra để nói à?”

Cung Nghiên Bích cười nhạo, thưởng thức khăn tay của mình và nói: “Đúng rồi, đương kim Thánh thượng dùng hiếu để trị thiên hạ, tam muội muội làm tốt lắm, mặt mũi đại tỷ được vẻ vang, hơn nữa sống lưng cũng thẳng hơn một chút, nhưng mà nếu có người muốn hỏi tới, ta đây cũng có lý do để kể lại đấy nhé.”

Thái độ Cung Nghiên Bích đối đãi với các nàng có thể nói là cực kỳ khác xa lúc trước, không hề đặt hai người vào trong mắt. Cung Tịnh Du nhíu mày, chán ghét trợn mắt một với Cung Nghiên Bích, lặng lẽ nắm tay Cung Tịnh Kỳ, ám chỉ nàng ta (CTK) lựa chọn đúng.

Khóe mắt Cung Tịnh Kỳ đỏ hoe, nghiêng mặt qua một bên để che giấu. Minh Phỉ thấy nàng ta sắp rơi nước mắt, lặng lẽ đưa khăn qua, Cung Tịnh Kỳ vội nghiêng người lau sạch nước mắt.

Hoa ma ma dạo một vòng ở gian ngoài rồi bước vào, nói: “Đại nãi nãi, trong nhà có chút chuyện đang chờ người đến xử lý đấy.”

Cung Nghiên Bích nói: Đại tẩu thật là có khả năng, trong nhà lẫn ngoài nhà đều không thể tách rời. Ta thấy xe ngựa cũng chẳng ngồi được, tam muội muội và đại tỷ có mấy lời nho nhỏ muốn nói với nhau, chi bằng ta và đại tẩu cùng ngồi xe ngựa về nhé?”

Cung Tịnh Kỳ chống đối với nàng ta: “Những lời mà ta và đại tỷ nói với nhau, nhị tỷ cũng nghe rồi đấy, thân mình đại tẩu không khỏe, đã nhiều ngày liền mệt mỏi như vậy, tỷ đừng có chen lấn vào chỗ tẩu ấy.”

Cung Tịnh Du cũng nói: “Đại tẩu dẫn theo nhiều người, dù sao cũng không thể bảo bọn họ đi theo xe chứ? Không cần nhiều lời, ba người chúng ta lập tức về chung với nhau.”

Cung Nghiên Bích vểnh vểnh khóe miệng: “Đại tẩu, tẩu xem bọn họ rất thương tẩu kìa.”

Minh Phỉ hờ hững mà nói: “Thương nhau mới tốt chứ.”

Cung Nghiên Bích nói: Muội muốn đi chung đường với đại tẩu, thật ra là muốn hỏi đại tẩu một chút. Nghe nói tẩu và Đại ca phái người đi tìm Tam đệ, không biết đã có manh mối gì chưa? Mãi cho đến bây giờ, Tam đệ hắn vẫn chưa chọn được cửa nào (ý nói chọn cửa thành thân), muội cực kỳ sốt ruột đấy. Lúc trước đã định hỏi, lại thấy trước mặt có nhiều vị phu nhân như vậy, nói ra sợ người ta đoán mò.”

Đoán mò thì đoán mò, sợ gì chứ!”

Minh Phỉ mặc kệ, đáp lại nàng ta: “Ta còn mệt lắm, lão gia và đại ca muội có nói tới chuyện này, muội không ngại thì cứ đến hỏi lão gia.” Nói xong, nàng được Hoa ma ma giúp đỡ, bước thẳng lên xe ngựa.

Lên xe ngựa rồi, Minh Phỉ hỏi Hoa ma ma: “Trong nhà có chuyện gì à?”

Hoa ma ma cười nói: Không có việc gì, đại gia sợ đại nãi nãi mệt nên cố ý dặn dò lão nô gọi người sớm trở về nghỉ ngơi. Nghe mấy nàng kia đấu võ mồm, đùa giỡn tâm nhãn*, tuy rằng thú vị đấy nhưng trở về nhà mình lại càng yên ổn hơn.”

*Đùa giỡn tâm nhãn – Tính toán thiệt hơn – Vì lợi ích của bản thân mà giở trò khôn lỏi với người khác.

Minh Phỉ dựa vào đệm êm, nói: “Ngày mai ta không định đi đưa tang đâu, đường rất xóc nảy.”

Kim Trâm cười nói: Dáng vẻ này của người, không ai dám bắt buộc người phải đi đâu, ngày mai người của Thái gia, Trần gia, Tiền gia đều tới, người tiếp đãi mấy nàng ấy còn mệt hơn.”

Hoa ma ma khó chịu, nói: “Cái người ác độc này, chết rồi mà vẫn được nở mày nở mặt (nguyên văn là phong quang: náo nhiệt, nở mày nở mặt).”

Minh Phỉ nói: “Đều là người sống làm cho người sống xem, không liên quan tới bà ta nữa đâu. Nếu như thê thê thảm thảm, lạnh lạnh nhạt nhạt, chúng ta cũng mất mặt lắm.”

Về đến nhà, Hoa ma ma và Kim Trâm hầu hạ Minh Phỉ rửa mặt sạch sẽ, thay y phục, để nàng ngả người trên giường thật thoải mái dễ chịu. Đợi nàng tỉnh lại rồi, Hoa ma ma bảo đám nha hoàn nhỏ ra ngoài, kể cho Minh Phỉ nghe chuyện hôm nay Cung Tịnh Kỳ và Cung Nghiên Bích đấu võ mồm, bị Tôn Hạo nghe thấy, hai người nói lời đối đáp ra sao.

Minh Phỉ cười nói: Lỗ tai của Hoa ma ma đúng là Thuận Phong Nhĩ*, cái gì cũng biết hết cả.”

*Thuận Phong Nhĩ: một vị tiên ở trên trời, lỗ tai của ngài có thể nghe ngóng tất cả mọi chuyện dưới nhân gian (bạn nào xem phim Bảy nàng tiên thì có thể thấy nà, ngài kute lắm lắm ^^)

Hoa ma ma cười cười, đưa quả anh đào đã được rửa sạch cho nàng: “Người khác muốn nói với lão nô, lão nô còn cách nào khác đâu? Dù sao cũng không thể bịt lỗ tai, nói không muốn nghe mà?”

Mọi người đều cười rộ lên, Kim Trâm nói: Nhị cô nãi nãi đã tính sai món nợ này rồi, nếu nàng ta để cho chuyện của Tam tiểu thư xong xuôi, mai này Tam tiểu thư còn chưa có cơ hội đối nghịch với nàng ta đâu, vậy mà nàng ta làm tiểu thư không có đường lui, trong lòng tiểu thư mọc rễ (ý nói ghi thù), nghe xong lời của nàng ta, sau này một vị quan lớn tái giá với tiểu thư, phải gọi nàng ta là vô duyên vô cớ có thêm một kẻ thù ấy. Người đã chết rồi, nắm chặt mãi không tha, muốn sao mới vừa lòng chứ?”

Đan Hà không cho là đúng, nói: Ở đâu ra nhiều vị quan lớn muốn tái giá như vậy? Tam tiểu thư gả đi mới thật sự sáng suốt.”

Kim Trâm nói: Ngươi nghe chưa có rõ nha, tình hình bây giờ là Tam tiểu thư khen Tôn gia, Tôn gia lại hỏi Tam tiểu thư muốn giữ đạo hiếu hay không, rõ ràng là không thành.”

Đan Hà không phục: Nhưng chẳng phải người ta còn chưa đi sao? Chưa đi nghĩa là vẫn chưa quyết định dứt khoát, nãi

alt
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc