https://truyensachay.com

Thực Hoan Giả Yêu

Chương 121 - Chương 96.2

Trước Sau

đầu dòng
Ánh nắng ban mai hơi lộ ra, Đồng Niệm rời giường, nhanh chóng đi rửa mặt, thời điểm đi xuống lầu, Lăng Cận Dương đã lái xe đến.

Mở cửa xe ngồi vào bên trong, Lăng Cận Dương chở cô đi ăn sáng, sau đó hai người đi tới tòa án. Hôm nay là ngày An Hân bị tuyên án, bọn họ nhất định phải đến.

Bên trong tòa án, có rất nhiều người tham dự.

Đồng Niệm ngồi ở phía dưới, cô nhìn thấy An Hân đứng ở chỗ dành riêng cho bị cáo, mái tóc dài chải qua loa, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh không vừa vặn, khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên, lúc này không còn tươi tắn.

Kiềm chế lại cảm giác phập phồng trong lòng, Đồng Niệm mím môi khẽ rũ mắt xuống, trong lòng thoáng qua cảm giác khó chịu.

Đôi tay được một đôi bàn tay ấm áp bao bọc ở bên trong, Đồng Niệm nhíu mày nhìn ánh mắt dịu dàng của anh, đôi mày thanh tú nhíu chặt chậm rãi giãn ra. Cô nở nụ cười, đôi mắt cũng sáng lên.

Thật ra hai người bọn họ không có nói chuyện, nhưng tâm ý của cả hai đã sớm truyền đạt và ngầm hiểu nhau.

Đứng ở chỗ xét xử, An Hân khẽ cúi đầu, khóe mắt cô vừa vặn thấy được Lăng Cận Dương và Đồng Niệm ở phía đối diện, hai người đan tay vào nhau, hận ý trong ánh mắt cô ngày càng nồng đậm, lửa nóng hừng hực bốc lên làm cho người ta sợ hãi.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của mẹ cô, hốc mắt An Hân nóng lên, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẹ.”

An Mẫu rưng rưng nước mắt gật đầu một cái, cũng không dám nói gì nhiều, chỉ có thể dùng ánh mắt để bày tỏ sự yêu thương và lo lắng trong lòng.

Nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh mẹ mình, trái tim An Hân nhói đau một cái, cô xem tin tức biết được ba cô trong lúc điều tra, bệnh tim tái phá. Lúc này đang còn nằm trong bệnh viện, ngày hôm nay cô bị tuyên án, nhất định không có ai cứu được cô.

Trong lòng cô hiểu được, người ép nhà họ An đến bước đường cùng chính là Lăng Cận Dương, người đàn ông cô đã từng yêu sâu sắc.

Chứng cớ xác thực, quan tòa tuyên bố kết quả, tội cố ý làm tổn thương người khác thành lập, thời hạn là ba năm tù giam.

Sau khi tuyên bố kết quả, có cảnh sát mặc đồng phục đến ép giải An Hân đi, An Mẫu khóc chạy tới, muốn nói an ủi mấy câu, nhưng hai mẹ con còn chưa nói câu nào, điện thoại của An Mẫu liền reo lên.

Liếc nhìn điện thoại, An Mẫu sau khi nghe điện thoại sắc mặt đại biến, giọng nói lập tức phát run: “Cái gì, bệnh tình nguy kịch…”

An Hân nghe được những chữ bệnh tình bi kịch, vẻ mặt thoáng chốc kích động, cô giùng giằng chạy về phía mẹ mình la lớn: “Mẹ, ba như thế nào, có phải là ba đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Nhìn hành động quá khích của cô, lập tức có cảnh sát giữ chặt cô tại chỗ, không cho phép cô tiến thêm một bước nào nữa.

“Buông tay con gái tôi ra.” An Mẫu nhìn thấy con gái bị giữ chặt, lập tức luống cuống, cũng chạy về phía trước. Xung quanh lập tức náo loạn.

“Mẹ….” An Hân nhìn thấy mẹ cô chạy tới, dđl/q'd sợ bà bị thương tổn, vội vàng an ủi bà: “Mẹ, con không sao, con không có chuyện gì.”

Cảnh sát chạy tới tách hai mẹ con cô ra, hoàn toàn không cho hai mẹ con có cơ hội nói chuyện, trong đám người chật chội, Đồng Niệm đứng lên muốn kéo An Mẫu lại, nhưng bị mọi người chen lấn đẩy về phía trước, thật may là cô lấy tay vịn lan can, mới không có bị ngã.

An Hân bị cảnh sắt giữ chặt, dẫn cô đi ra bên ngoài, sau khi khoé mắt liếc nhìn người đi tới, hai mắt cô đột nhiên đỏ tươi, vẻ mặt thống hận đầy hung tợn nhìn chằm chằm Đồng Niệm nói nhỏ: “Đồng Niệm, hại tôi thành thế này, các người đã hài lòng chưa? Cô nghe cho kỹ đây, tôi quyền rủa các người vĩnh viễn cũng không được hạnh phúc.”

Không được nói chuyện!

Cảnh sát giữ chặt gáy An Hân, khiến cho cô cúi đầu, không để cho cô tiếp tục nói chuyện, trực tiếp dẫn đi ra ngoài, áp giải lên xe, đưa cô đi tới nhà giam.

“Niệm Niệm!” Lăng Cận Dương đẩy đám người ra, chạy về phía cô, nhìn thấy cô sững sờ, vội vàng lấy tay ôm cô vào trong ngực, “Em không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?”

Nghe được giọng nói của anh, Đồng Niệm vội vàng gật đầu phục hồi tinh thần lại, cười lắc đầu: “Không sao, một chút bị thương em cũng không có.”

Thấy Đồng Niệm không có việc gì, Lăng Cận Dương mới thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay Đồng Niệm, hai người cùng nhau rời khỏi. Đồng Niệm không nhìn được, khẽ xoay người lại nhìn, nhìn lại chỗ An Hân đứng lúc nãy, bên tai vẫn quanh quẩn câu quyền rủa cuối cùng mà An Hân nói, trái tim bỗng nhiên nặng nề, dâng lên cảm giác lo lắng và thấp thỏm.

An Hân mang còng đeo tay, bị áp giải lên ở phía sau buồng xe. Phía trước là hai người cảnh sát phụ trách áp giải cô.

Xe cảnh sát bốn phía đều là song sắt, An Hân cúi đầu ngồi, dọc theo đường đi hốc mắt ê ẩm khó chịu. Mới vừa rồi mẹ nhận được điện thoại, rõ ràng là do bệnh viện gọi tới, mấy chữ “bệnh tình nguy kịch” kia giống như trọng chùy, hung hăng đập vào trái tim cô.

Nhíu mày nhìn cảnh vật bên ngoài song sắt, An Hân buồn bã cười một tiếng, đây là quốc lộ ven biển, cô từng lái xe đi ngang qua, nhưng ai có thể nghĩ đến có một ngày cô ngồi ở bên trong xe cảnh sát thưởng thức phong cảnh xinh đẹp của bờ biển này chứ.

Cuộc đời của cô, đến đây đã bị phá hủy hoàn toàn, từ nay về sau, cuộc sống của cô đúng là u tối, không còn hy vọng gì nữa.

“Ba…” An Hân cắn chặt môi, lo lắng cho ba cô, hôm nay An thị gặp khó khăn, cô chỉ sợ ba cô không chịu nổi những phát sinh ngoài ý muốn. Nếu như ba cô có chuyện gì, cho dù cô có chết, cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho những người đó.

Đùng ——

Xe đang chạy đột nhiên bể bánh, thân xe đột nhiên chấn động mạnh, An Hân bị một nguồn sức mạnh hất bay ra, cả người té xuống gầm xe. Cô đang định bò dậy, nhưng không nghĩ bên thân xe vang lên một tiếng long trời lở đất, cơ thể cô bị hất lên cửa sổ xe, dính sát vào đó.

Thân xe mất thân bằng, lăn mấy vòng, để lại một đường trượt dài trên mặt đất rồi mới chậm rãi dừng lại.

Đoạn đường này toàn là biển, ít có xe nào đi qua, thân xe lộn nhào, đầu xe hướng xuống dưới, cửa xe trước đã sớm biến dạng, người ở bên trong khắp người toàn là máu.

An Hân mặt hướng xuống, đầu bị thương nặng, cô cảm giác má trái đau rát, có thể cảm nhận được mảnh thủy tinh ghim vào trong thịt. Trước mắt một mảnh mơ hồ, máu huyết tràn ngập.

Cô mở miệng muống kêu lên, lại phát hiện cổ họng không phát ra được âm thanh nào, đầu dần dần đi vào hôn mê.

Đột nhiên cách đó không xa lái tới một chiếc xe màu đen, từ trong xe bước xuống mấy người đàn ông. Nhìn thấy có bóng người đến gần, trong lòng An Hân khẽ vui mừng, đang muốn giơ tay lên kêu cứu, lại nghe được có người hỏi: “Đều chết hết sao?”

Có người đưa cổ nhìn vào trong xe, sau đó khẳng định: “Tất cả đều đã chết, không còn ai thở hết.”

Vậy thì tốt!

An Hân nâng tay, muốn nói cho họ biết có người còn sống, nhưng tay chân cô đều không còn sức lực, trong miệng cũng không kêu được thành tiếng, cô sốt ruột, liều mạng cố gắng mở miệng.

“Mọi người động tác nhanh lên một chút, đẩy xe xuống biển đi, nhanh xóa tan hiện trường. Lăng tiên sinh bên kia đang đợi tin tức, chúng ta làm trễ nãi không đứng dậy nổi đâu.”

Thân xe bắt đầu chuyển động, hình như bị đẩy về
alt
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc