https://truyensachay.com

Xin chào tình yêu

Chương 94: Chương 57

Trước Sau

đầu dòng
Tôi cảm thấy như đầu mình sắp nổ tung. Không biết sức lực ở đâu ra, giây phút kia tôi giống như điên cuồng lảo đảo kéo Phó Quân Nhan chạy đi. Sự sợ hãi về cái chết rất đáng sợ, nhưng nó đang dần bao phủ lấy tôi, không biết tại sao, sau khi đầu tôi trống rỗng, lại hiện lên hình ảnh khi chúng tôi mới biết nhau. Anh duỗi tay về phía tôi, nở nụ cười tươi đẹp với tôi, anh dùng âm thanh dịu dàng nhất thế giới nói với tôi: “Nặng lắm, anh ôm giúp em nhé….” Sau đó anh cứ như vậy, giúp tôi nhận lấy tất cả bi thương và khổ sở, cho tới bây giờ cũng luôn là như vậy, anh lại chật vật té ngã trước mặt tôi….. tôi rất sợ, sự sợ hãi không có âm thanh nào, tới rất trực tiếp, trực tiếp khiến cho thế giới của tôi nghiêng ngả.

Cuối cùng khi tôi nhìn thấy đèn xe cảnh sát và xe cứu thương ở cửa thôn, tôi bất chấp tất cả chạy về phía trước. Sau đó tôi nhìn thấy anh họ tôi vẫn luôn là dáng vẻ đào hoa, vậy mà trước mặt tôi lại là người đàn ông với ánh mắt lo lắng và mừng rỡ, quần áo nhăn nhúm nhưng cũng chạy như điên về phía tôi, trong miệng vẫn không quên nóng nảy gọi: “Bảo Bối, Bảo Bối.”

Cha tôi cũng nhảy xuống từ xe cứu hộ, theo sát bên người cha là mấy nhân viên y tế chạy về phía tôi, cha nhìn tôi chằm chằm, vừa nhìn thấy tôi đã đánh tôi hai cái lên lưng nhìn thì rất mạnh tay nhưng thật ra không hề đau , mắt cha tôi như có lệ, mắng: “Cái con nhóc không có lương tâm này. Sao lại gặp chuyện như vậy cơ chứ. Người khác không gặp chuyện như vậy sao con lại gặp phải chứ. Tại sao con nhóc này lại xui xẻo như vậy chứ?”

Tôi nghe xong lại cười, nhìn thấy sau lưng cha tôi có mấy nhân viên y tế mang băng ca chạy tới, dây cung trong lòng tôi cũng dãn ra, tôi thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy Phó Quân Nhan ngã ngồi xuống, trong tay vẫn nắm chặt chiếc bình nước quân dụng chứa đầy cát kia cũng rơi xuống, bịch ... ... một tiếng rơi trên mặt đất, chậm rãi đổ ra cát mịn, tôi ôm Phó Quân Nhan, nhìn nó, lần này tôi ý thức được rõ ràng là cái gì, đáy lòng vừa ấm áp lại đau đớn….

Sau khi lên xe cứu thương lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ của mình sau khi vào sa mạc Takla Makan, từ đầu tới chân của tôi đều đen xì, tóc rối tinh mù, chỉ có hai tròng mắt màu xanh dương sáng rực rỡ. Bởi vì thời tiết bão cát nên máy bay trực thăng không thể cất cánh được, đoàn xe vào sa mạc cứu viện cũng không có hiệu quả. Cha tôi và anh họ không thể làm gì khác hơn là canh chừng ở thôn trang ngoài sa mạc, mà bọn họ chỉ có thể mỗi ngày đổi một thôn trang, sau đó để người lại canh giữ. Hôm nay họ cũng vừa mới chuyển tới đây, lập tức gặp được tôi và Phó Quân Nhan đang trong tình trạng chật vật không chịu nổi. Chân tôi cũng vì nóng lòng nên ngã từ cầu thang xuống bị thương. Cha nhìn tôi bằng ánh mắt đau lòng, một chiếc chân băng bó, trên trán cũng xuất hiện rất nhiều tóc trắng, đáy lòng tôi không nhịn được chua xót khổ sở.Voicoi08

Tôi khàn giọng nói: “Rất xin lỗi.” Cha tôi lại lắc đầu một, sờ sờ tóc tôi, lại nhìn Phó Quân Nhan đang hôn mê được truyền nước, cha nói, nhưng cũng giống như đang tự nhủ: “Các con trở lại là tốt rồi….”

Cha tôi muốn tôi nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt, nhưng làm thế nào tôi cũng lắc đầu, tôi không nghĩ được nhiều như vậy, y tá ở bên cạnh liên tục mời tôi tránh ra, lần đầu tiên tôi vô lễ đẩy cô ấy ra tự mình canh giữ ở bên cạnh băng ca của Phó Quân Nhan.

Tôi không dám ngủ, mệt mỏi cũng không dám ngủ, tôi muốn canh giữ bên cạnh Phó Quân Nhan, xác định anh thật tốt, chờ anh tỉnh lại. Tôi nắm chặt lấy bàn tay không truyền nước của anh, bàn tay lạnh lẽo, dùng bông thấm nước làm ướt môi cho anh, sau đó

alt
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc